Lạy Chúa, Con Đây! (93)

Lạy Chúa
những ngày mùa Đông, 
đứng trước những hàng cây khẳng khiu trụi lá
con cứ thấy lòng mình buồn một nỗi buồn khó tả
man mác với bao tiếc nuối và hoài niệm
với những mất mát trong cuộc đời làm người
với nỗi lo sợ về khổ đau, về cái chết…

Nhưng những hàng cây trơ trụi trên phố mùa Đông 
cũng dạy con rất nhiều điều sâu xa và mới mẻ 
về ý nghĩa của sự đợi chờ và hy vọng, 
của hành trình băng ngang qua những đổi thay 
để hướng đến một cái gì đó trường tồn bất biến, 
băng ngang qua bao thất đoạt và đổ vỡ 
để được tìm thấy và được chữa lành, 
băng ngang qua sự từ bỏ và những lần buông tay
để lại được đổ đầy và được canh tân đổi mới, 
băng ngang qua đau khổ và cái chết 
để vươn đến sự mới mẻ của phục sinh, 
để thấy rằng điều quan trọng nhất của cuộc sống
không phải đã được gói lại trong những gì đã qua 
nhưng luôn còn mở ra với những gì ở phía trước.

Lạy Chúa, 
xin dạy con chiêm nghiệm cuộc sống
để nhận ra sự quý giá của niềm tin. 
Xin dẫn con đi trên chuyến hành trình 
qua những chênh chao biến động giữa lòng cuộc sống
với tất cả niềm tin yêu và hy vọng,
khi cùng đích cuộc đời con có Chúa
là mùa Xuân vĩnh hằng và luôn mới mẻ 
là bảo chứng muôn đời của niềm hy vọng phục sinh.

Cao Gia An, S.J.