GỢI Ý SUY NIỆM LỜI CHÚA
Chúa nhật 34 thường niên năm A
ĐỨC GIÊSU KITÔ VUA VŨ TRỤ
Lời Chúa: Mt 25,31-46
Thời đại hôm nay, khi nói đến vua, người ta hiểu như một thể chế đã không còn hợp thời. Trên thế giới hôm nay, không có mấy nước còn vua, nhưng còn rất nhiều nhà độc tài không kém các vua thời xưa. Nhưng sao Giáo hội lại tôn vinh Chúa Kitô là vua? Giáo hội có đi ngược trào lưu hiện nay và tỏ ra như không còn phù hợp với con người hôm nay không? Giáo hội còn mang một não trạng cổ hủ hay không?
Trên thế giới hôm nay, từ vua mang nhiều nghĩa khác nhau và có rất nhiều thứ vua mới. Người ta nói đến vua bóng đá, vua sân khấu, vua dầu hỏa, vua xe điện… Nghĩa là một người nào đứng đầu trong một bộ môn nào đó. Vậy thì vua Giêsu cũng sẽ được hiểu theo nghĩa thông dụng đó không?
Hôm nay, ngày Chúa Nhật cuối năm phụng vụ, Giáo hội tôn vinh Chúa Kitô Vua vũ trụ để chứng tỏ Chúa Giêsu là Đầu và là Cuối của mọi sự. Vua Giêsu của chúng ta không thể được xem như các vua trần thế. Ngài là vua tuyệt đối. Ngài là Đấng sáng tạo trời đất, vũ trụ càn khôn, Ngài là chủ thời gian và là cùng đích của mọi sự, là hạnh phúc của những kẻ yêu mến Ngài.
Những người không có đức tin có thể cho chúng ta là những con người ngây ngô, nhìn nhận một Thiên Chúa mà không bao giờ thấy. Một người không tin mà cũng là một người thân, nói với tôi: “Đối với tôi, chết là hết, sao anh có thể tin vào một Thiên Chúa tạo nên vũ trụ, chủ tể mọi loài, tôi không thể tin được, anh có thể cho tôi biết tại sao anh tin không?” Tôi từ chối, nhưng anh nài nỉ tôi mãi. Tôi chấp nhận trả lời vấn nạn của anh. Tôi hỏi: “Anh có chấp nhận nguyên tắc này không là của ai nấy xài, anh không có quyền lấy của người khác?” Anh trả lời: “Đúng vậy”. Tôi hỏi: “Vậy không khí anh đang thở là của ai, có phải là của anh không?” Anh ngạc nhiên bảo: “Thì tôi phải thở chứ làm sao?” “Nhưng có phải là của anh không?” Anh trả lời: “Không”. Nước ở dưới sông anh múc lên anh xài, có phải là của anh không?” Trả lời: “Không”. Tôi hỏi tiếp: “Tiền của anh, nhà của anh người ta lấy anh có chịu không?” “Không”. Vậy tại sao anh lấy không khí, nước… anh xài mà không phải là của anh, thì sao? Vậy là anh ăn cướp của người khác”. Anh ấy trả lời: “Anh cũng như tôi thôi”. Không, tôi khác hẳn, vì tôi nhìn nhận Đấng đã ban cho tôi mọi thứ đó và tôi gọi Ngài là cha tôi”. Anh im lặng, ra chiều suy nghĩ…
Vương quyền của Chúa Kitô vượt hẳn mọi vương quyền trần gian. Con người dù quyền thế đến mức nào cũng chỉ là con người, chỉ có một thời thôi. Và họ phải chết. Chúa Kitô là Vua muôn đời, là Vua tuyệt đối và vĩnh cửu. Ngài là chủ của sự sống, là chủ tể mọi loài. Ngài cũng là Tình Yêu. Vua Giêsu của chúng ta là Vua Tình Yêu.
Trong đoạn Tin Mừng thánh Matthêu chúng ta suy niệm hôm nay, thánh sử đã vẽ ra cho chúng ta một bức tranh hết sức hùng vĩ, cho chúng ta thấy rõ vương quyền của Chúa chúng ta như thế nào. Tuy chỉ là một dụ ngôn, nhưng chúng ta cũng có thể nhờ đó hiểu được Chúa muốn nói gì.
Thánh Matthêu trình bày vương quyền của Chúa Kitô như vị thẩm phán đầy uy nghi. Ngài phán xét toàn thể nhân loại chứ không chỉ một số người nào dưới quyền mình: “Con Người đến trong vinh quang của Người, có tất cả các thiên sứ theo hầu”. Không thể có vị vua nào trong thế gian có được như thế. Ngài là vị thẩm phán tối cao, xét xử toàn thể nhân loại. Tất cả mọi người đều tề tựu trước nhan thánh Ngài. Ngài cho tách ra hai hạng người mà thánh Matthêu gọi là chiên và dê. Chiên chính là những người tốt và dê là những kẻ xấu.
Vua lên tiếng nói với những người tốt cũng như những kẻ xấu và gây ngạc nhiên cho cả hai. Với người tốt, Ngài cho họ thấy rằng, họ được ân thưởng vì đã thấy Ngài nghèo nàn, đau đớn, đói rách, khốn khổ, và đã thương đến Ngài: “Vì xưa Ta đói các ngươi đã cho ăn, Ta khát, các ngươi đã cho uống…” Ta đói, Ta khát… các ngươi đã làm cho chính Ta. Những lời đảo lộn tất cả mọi suy nghĩ của chúng ta. Những người lành hoàn toàn mất phương hướng: “Có bao giờ chúng con thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống…?” Người nghèo, người khốn khổ đó là chính Ta.
Phúc cho chúng ta ngay từ trần gian này, chúng ta nhận biết Ngài qua những người anh em khốn khổ của chúng ta! Dù chúng ta không nhận ra Ngài nơi anh em khốn khổ đó, nhưng nếu chúng ta thực tình yêu thương họ, thì Ngài vẫn chấp nhận chúng ta trong đoàn chiên của Ngài, những kẻ được chúc phúc và sẽ lãnh nhận phần thưởng đã dành cho chúng ta. Như thế, chúng ta sẽ nhận thấy Ngài khắp nơi trên mọi nẻo đường của chúng ta. Thánh Gioan Thánh Giá nói: “Chúng ta sẽ được xét xử bằng tình yêu”.
Đối với những người không biết yêu thương, những người vô cảm, những kẻ chỉ biết khai thác anh em mình thì Vua sẽ không thể chấp nhận: “Hỡi những kẻ bị nguyền rủa kia, hãy đi khuất mắt Ta… mà vào lửa đời đời đã dành sẵn cho Ác Quỷ và các sứ thần của nó…”
Vua của chúng ta là Đấng toàn năng cao cả nhưng Ngài đã trở thành những người bé nhỏ nhất trên đời này. Hãy biến đổi cái nhìn của chúng ta. Xưa kia, khi xuống thế làm người, Ngài đã mang thân phận của con người nghèo nàn nhất, hôm nay, Ngài vẫn tiếp tục mang thân phận khốn khổ đó trong tất cả những người anh em khốn khổ của chúng ta. Chúng ta nghĩ sao? Chúng ta có thể dửng dưng trước nỗi thống khổ của anh em chúng ta được sao?
Những người như Mẹ Têrêxa Calcutta, Phanxicô Assisi, Vinh sơn đệ Phaolô và biết bao đấng thánh khác… những người đó đã tìm thấy Chúa trong những kẻ khốn khổ nhất. Các ngài đã sống như Chúa đòi hỏi. Đức Thánh Cha Phanxicô luôn chú trọng đến người nghèo, những người bị bỏ rơi. Trong Tông Huấn Niềm vui Tin Mừng, Ngài đã cho thấy phải ưu tiên chú ý đến những người thấp hèn, những người dễ bị tổn thương.
Vua Giêsu của chúng ta đã tự đồng hóa mình với những ai khốn khổ bần cùng. Chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy Ngài trong những nơi sang trọng xa hoa, nhưng chính trong những người tật nguyền nghèo đói, chúng ta mới gặp Ngài. Nhưng chúng ta đủ yêu thương để nhìn thấy Ngài trong khuôn mặt của những người anh em khốn cùng không? Chúng ta có quyền chọn lựa, Ngài hay sự sang trọng thế gian? May thay, trong thế giới ích kỷ và xa hoa này vẫn còn những tâm hồn biết xả thân cho người nghèo, đem gia tài sản nghiệp cứu giúp những ai cùng khốn, dám liều mạng cho những nạn nhân chiến tranh… Vua Giêsu đang cần những bàn tay quảng đại đó.
Chúng ta có ở trong số những người đó không? Chúng ta có dám hy sinh một cái gì đó cho anh em thống khổ của chúng ta không? Chúng ta được mang danh là Kitô hữu, chúng ta đã làm gì?
Vua Giêsu sẽ không nhìn nhận chúng ta nếu chúng ta không nhìn nhận Ngài trong những kẻ bé mọn, những kẻ bị thiệt thòi nhất. Đó là điều kiện tiên quyết của Ngài. Không thể có con đường nào khác.
Chúa Giêsu hôm nay trở thành người nghèo nhất khi Ngài trở thành tấm bánh cho chúng ta. Ngài đến để mang lấy thân phận của mọi người hôm nay khi đến trong mỗi người. Ăn lấy Chúa Tình Yêu mà không trở thành tình yêu là một điều hết sức vô lý. Chúng ta không thể nào làm như thế vì nó sẽ làm tổn thương nặng nề cho Chúa chúng ta là Vua Tình Yêu.
Lm Trầm Phúc