Mặt trái của lòng thương xót

Ông bà và anh chị em đang ngồi trong nhà của Chúa lúc này, cùng với một số các cha.

Anh chị em có thấy nhột không, ngại ngùng không, khi mà, đứng ngoài nhà thờ, có một số đôi mắt của những người biệt phái và luật sĩ đang nhìn chúng ta khó chịu, khinh bỉ, cái nhìn mang hình viên đạn,

Vì sao vậy? thưa vì chúng ta đang ngồi chung bàn tiệc với Chúa.

Không dám nói to, nhưng họ lẩm bẩm, đủ để cho Chúa nghe: ông này ngồi chung với những phường tội lỗi.

Họ nói có lý của họ đấy chứ. Đúng rồi, Chúa là Đấng Thánh. 3 lần thánh cơ mà. Vậy mà lại liều mạng ngồi chung bàn với chúng ta, những tội nhân.

Chả cần soi ra trước ánh mắt của Chúa, mà chỉ cần nhẹ nhìn vào cõi lòng mình, mình cũng thấy, quả đúng thật, mình là 1 tội nhân.

Là tội nhân mà Chúa lại cho được ngồi chung bàn với Chúa.

Những người luật sĩ và biệt phái lẩm bẩm khó chịu, vì họ quên. Những tội nhân đang ngồi quanh bàn Chúa đây, là người yêu của Chúa.

Ta ngạc nhiên lắm không, khi biết rằng ta là người được Chúa yêu. Chúa yêu ta từ  trước lúc Chúa dựng nên ta. Chúa yêu ta lắm nên Chúa mới dựng nên ta, không ai bị Chúa ghét cả. Bởi nếu ghét, thì Chúa đã không dựng nên ta làm gì.

Đời ta là 1 huyền nhiệm, đời ta là một độc đáo. Thế giới này không có người thứ hai giống ta.

Đơn sơ, có người nghĩ rằng: đâu phải Chúa mà là chính cha mẹ đã sinh ra ta. ở đây, tôi có thể chứng minh, để thấy rằng: Cha mẹ không sinh ra ta.

Đây nhé: nếu nói rằng: cha mẹ sinh ra ta, thì trước khi sinh, cha mẹ phải định đoạt được 1 cách  chắc chắn: đứa con này, sẽ là con trai hay con gái. Nhưng mà trong thực tế, đối với cha mẹ, sinh con trai hay con gái chỉ là hên xui. Ngày nay, ngay cả với sự trợ giúp của khoa học, người ta cũng chỉ đạt được độ 30% là cùng.

Rồi nữa, nếu nói: cha mẹ sinh ra con cái, thì cha mẹ phải định đoạt được, nếu là con trai, thì nó sẽ phải cao thế nào, 1m8, hay 1m75. Da nó phải giống da mẹ, trắng trẻo, mũi nó phải cao, cho đẹp trai. Khuôn mặt nó phải vuông vức, phải có cằm chẻ…còn nếu là con gái, thì khuôn mặt phải trái xoan, da dẻ phải như trứng gà bóc, môi hình trái tim, mắt phải đọng nước long lanh, phải cao 1m75, để sau này thành người mẫu.

Nhưng có phải vậy đâu. Ngay cả bà mẹ, khi sinh ra, cũng chẳng hề biết được khuân mặt con mình thế nào. Cô ý tá ơi, cô bế cháu lại đây cho tôi xem mặt cháu 1 tí.

Về giới tính cũng chẳng định được, về vóc dáng, về thân xác cũng có định được đâu, huống chi là nói đến tính tình.

Nếu bảo, cha mẹ sinh ra con, thì đứa con này, tính tình phải dịu dàng, nhỏ nhẹ, phải vui vẻ và quảng đại với mọi người. phải có lòng vị tha, biết thương xót những người nghèo khổ. Nhưng mà, chúng ta nuôi con chúng ta thấy. Cứ mỗi tuần, ta thấy con ta mỗi khác, và cứ dần dần ta mới biết được tính tình của con ta. Nó là đứa con hay cáu, nó là đứa ích kỷ, nó là đứa khôn khéo. Đúng như tục ngữ có câu: cha mẹ sinh con, trời sinh tính.

Nếu vậy, rõ ràng: Chúa mới là đấng sinh ra ta. Cha mẹ chỉ làm theo những quy luật mà Chúa đã thiết lập.

Chúa yêu ta, nên cho ta vào đời. Đời ta, bắt đầu từ tình yêu cao vời của Thiên Chúa.

Không có giờ để ta nói tới những sự chăm sóc của Chúa dành cho cuộc đời chúng ta. Hãy chỉ nhìn, từ hạt nắng, hạt nước, hạt mưa, hạt bụi, hạt giống, hạt khí, tất cả đều là sự chăm sóc của Chúa dành cho đời ta.

Trong ngày hôm nay, ta sẽ nói sâu hơn vào 1 chiều sâu hơn, của tình thương xót Chúa, nơi linh hồn của chúng ta.

1 người có 1 trăm con chiên.

Con số 100 chỉ là 1 con số rất đông. Tạo thành 1 bày đàn đông đảo. Ông chủ phát hiện có một con bị lạc. 1 con lạc thì có là quan trọng gì. Con chiên nào cũng nghĩ mình đâu có quan trọng gì. Ông chủ có lẽ chỉ biết đến những con chiên khác, chứ không biết gì đến mình đâu.

Không ngờ, 1 con chiên lạc mất, ông cũng biết. Hóa ra, ông biết rõ từng con, ông biết rõ từng người.

Một con đã bị lạc mất

Nhưng sao nó lại đi lạc.

Ông chủ nhăn trán bâng khuâng. Mình đã lúc nào cũng chăm sóc, quan tâm tới nó, sao nó lại đi lạc.

Có thể nó đi lạc, bởi mẹ nó chiều nó từ bé, mẹ nó đơn sơ nghĩ rằng: mình thương nó nên mình chiều nó. Nó muốn gì được đấy. Nó muốn mình là mặt trời, và bố mẹ nó, chỉ là trái đất và mặt trăng cứ xoay xung quanh nó. Nên nó tưởng nó là người có quyền. Toàn quyền.  Và vì vậy, nó đâm ra ngông cuồng. Sự ngông cuồng của nó là sự biến thái của một sự dại dột, cho nên nó ra đi.

Có khi nó ra đi, bởi nó không biết lối đi. Bởi cha mẹ nó, cả đời chỉ lo về vật chất, cơm ăn áo mặc cho nó, mà chẳng hề dạy cho nó được một câu thánh kinh nào, chẳng hề quan tâm, để dạy cho nó được những thói quen nào, để nó có thể biết lối đi đúng hướng.

Có khi nó ra đi, bởi nó chán gia đình nhà nó quá rồi. Trong gia đình, nó không cảm nghiệm thấy được sự ấm cúng của tình thương. Bố nó, cứ say sỉn, nóng nảy, chửi bới, đèo quẩy tối ngày. Mẹ nó vì cũng không chịu đựng được, cho nên cũng cứ ca cẩm, đay nghiến tối ngày. Nhà nó là một tầng đầu địa ngục.

Có khi nó ra đi, bởi có những con chó sói giả chiên, đóng vai bạn bè thân thiết, mà rủ rê, mà lừa đảo. Thổi vào tai nó những lời dụ dỗ, bảo với nó, là ngoài kia, là bầu trời của tự do, có nhiều hoa thơm cỏ lạ. Cha mẹ nó vì không để ý, quan tâm, nên không ngờ rằng những đứa bạn ấy là những con chó sói, đang dẫn dắt con mình vào vùng đất chết. Nghĩ mà cũng lạ. Nhiều con chiên trẻ, thật đẹp, vậy mà có đầu mà không có óc. Có mắt mà không có tròng. Cha mẹ mình thì yêu thương dào dạt, lại có kinh nghiệm, bảo ban thì con không nghe. Bạn bè thì cũng dại dột như mình, ấy vậy mà, bạn bảo gì thì cũng nghe.

Bây giờ nó ra đi. Nó lạc giữa chợ đời. Thân xác nó tan tác, tâm hồn nó rã rời. Nhìn quanh, nó chỉ thấy tàn ác và hận thù. Nó không tìm thấy đường lối về, hay sợ không dám về.

Nỗi cô đơn gặm nhấm đời nó, giờ này thì nó đã hiểu được sự giới hạn của đời nó.

Nhưng nó có ngờ đâu. Có 1 tiếng nói đang gọi nó, gọi đúng tên nó.

Bỏ cả hạnh phúc đầy tràn, người mục tử Giê-su, đáng đã dựng nên nó, đến trần gian và đi tìm nó.

Bất chấp mọi vất vả, gạt mồ hôi mặn đọng trên trán, Ngài đi tìm nó. Không định ngày giờ, không có giới hạn, cứ miệt mài bước đi, với quyết tâm cao nhất, là phải tìm được nó để cứu nó.

Nghe tiếng gọi, nhưng nó cứng lòng, nhất định trốn chạy. Nhưng rồi cho đến 1 lúc, chán chường và rã rời, nó không chạy được nữa. Người mục tử đang đứng trước mặt, cây gậy đang sẵn trên tay đây rồi. Đập cho nó mấy gậy dập vùi, cho hả cơn tức, cơn giận.

Nhưng không! Đôi mắt người mục tử Giê-su hiền từ, âu yếm nhìn nó. Tim thở phào sung sướng. Nhưng ô hay, sao đôi mắt người mục tử u uẩn. Bởi Ngài thấy thân xác nó đau đớn và tàn tạ. Ngài không thể chịu đựng được, khi thấy đứa con do mình tạo ra phải đau đớn. Thương quá là thương.

Ngài cúi xuống, xoa dịu vết thương trên thân thể nó. Ngài muốn chữa lành vết thương cho nó. Lòng thương xót bao la của Ngài phủ đầy trên nó. Rồi Ngài cúi xuống, cúi thấp xuống. Ngài xốc nó lên, ôm nó sát vào lồng ngực ấm áp.

 Nó tanh tưởi và nhơ nhớp thế, Ngài ôm nó làm gì? Không! Lòng thương xót bao la của Ngài, đã khiến Ngài vượt qua tất cả. Ngài không thấy nó nhơ bẩn, không thấy nó hôi hám. Ngài chỉ nhớ, nó là con Ngài.

Nghĩ đến đây, Ngài mỉm cười, 1 ý tưởng ngộ nghĩnh đến với Ngài. Ngài đưa nó lên cao, qua đầu và cho nó ngồi trên vai Ngài.

Quay lưng và Ngài trở về

Con chiên tàn tệ, con chiên tội lỗi, con chiên hoang đàng, giờ này, lại được ngồi lên đầu, lên cổ người mục tử cao cả.

Gió thổi mạnh, mát quá! Tự nhiên, người mục tử thấy cổ mình nóng nóng. Đúng rồi, có những giọt nước nóng đang chảy trên cổ mình. Ngài ngửa mặt ngước nhìn. Đôi mắt con chiên đang đầy nước, hình như nó đang khó nức nở. Amen.

D.Tehim