Khoảnh khắc đợi chờ thật thú vị,
Như thể, nhìn ngắm những chân trời,
Dù tít mù xa, còn vời vợi,
Nhưng lòng trải rộng cả trùng khơi.
Chờ đợi là chấp nhận bỏ mình,
Gom cả chân tình, gởi mai sau,
Dù đau hay hạnh phúc thắm màu,
Vẫn mãi gom về trong chờ đợi.
Có chờ đợi, tức đời đã có hướng,
Có lối đi xen lẫn cả lối về,
Có vô thường ôm trọn đời nhân thế,
Có nhẹ nhàng, nặng trĩu, những đê mê.
Nhưng ngắn ngủi, vì nó là khoảnh khắc,
Chợt thoáng qua như làn khói chóng tàn,
Được bao người gặp gỡ khoảnh khắc ấy?
Vì cuộc đời, vốn dĩ vội vã nhanh.
Trong thường nhật, đợi chờ như chiếm hữu,
Áp đặt lên cảm xúc sự hoang tàn,
Từng khoảnh khắc, càng nối dài xô đắp,
Càng cay nghiệt, giận dữ sự chờ mong.
Đến khi được, chẳng có gì xao động,
Vốn vô thường, lại hoá tầm thường thôi,
Chờ đợi đó, có chi? Ý nghĩa gì?
Ngoài hai chữ, gọi tên là “chờ đợi”.
Hãy chờ đợi trong khung trời cao vợi,
Trải tâm hồn, ôm trọn cả muôn nơi,
Người được đợi, người chờ, niềm vui mới,
Giữa cuộc đời, gặp gỡ còn chưa vơi.
—Tâm Gia—