Dịp Tất Niên – Suy niệm về Thời Giờ

 

Những ngày cuối năm, chúng ta thường nói: năm cùng, tháng tận. Những ngày đầu năm, chúng ta thường nói: ngày rộng, tháng dài. Nói như vậy, xem ra chúng ta làm chủ Thời Giờ, vì chúng ta nói: Thời Giờ đã cùng tận cũng được, mà nói: Thời Giờ đang rộng dài cũng được.

 

Nhưng trong thực tế, chúng ta không thể nào làm chủ được Thời Giờ, vì cũng như mọi loài mọi vật khác, con người chúng ta đã được Thiên Chúa dựng nên và cho sống trong một khoảng thời gian nào đó nhất định mà thôi: “Mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời ở dưới bầu trời: thời để sinh và thời để chết, thời để trồng và thời để nhổ cây trồng, thời để giết chết và thời để chữa lành, thời để phá và thời để xây, thời để khóc và thời để cười, thời để than van và thời để múa nhảy, thời để quăng đá và thời để lượm đá, thời để ôm và thời để tách rời không ôm nữa, thời để tìm kiếm và thời để thất lạc, thời để gìn giữ và thời để vất đi, thời để xé và thời để khâu, thời để nín thinh và thời để lên tiếng, thời để yêu và thời để ghét, thời giặc giã và thời bình an ” (Giảng viên 3, 1-8).

 

 Vì lệ thuộc vào thời gian, nên mỗi người chúng ta, trước thì không có: trước đây một trăm năm, thử hỏi ai trong chúng ta đây có mặt trên trần gian nầy? Và thử hỏi: một trăm năm sau này, ai trong chúng ta đây còn sống được trên trần gian này nữa không?

 

Lạy Chúa, trong cuộc sống của mình, mỗi người chúng con chỉ được phép sử dụng Thời Giờ Chúa thương ban cho sống, chứ không thể nào làm chủ được Thời Giờ mình sống, vì thế, khi cái chết đến, chúng con hết giờ sống của mình, chúng con phải trả Thời Giờ lại cho Chúa.

 Chỉ có Chúa là Chủ Thời Giờ vì Chúa là Đấng hằng có đời đời. Ông tỷ phú kia đau nặng gần chết. Ông mời bác sĩ giỏi nhất thế giới đến: “Bác sĩ hãy làm cho tôi sống thêm một thời gian nữa, tôi sẽ tặng bác sĩ một nữa gia tài kếch sù của tôi”. Bác sĩ giỏi nhất thế giới này lắc đầu lia lịa: “Tôi kê toa thuốc để ông mua uống, họa may ông có đỡ chăng. Còn nếu ông muốn sống thêm một thời gian nữa, thì ông hãy chắp tay cầu nguyện với Chúa”.

 

 Tất cả thời gian đều nằm trong tay Chúa: quá khứ thuộc về Chúa; hiện tại thuộc về Chúa; tương lai thuộc về Chúa.

 

Lời Chúa nói rõ: “Vì ngàn năm trước mặt Chúa, chỉ như một ngày hôm qua đã vãn, như một canh tàn đêm khuya.” (Tv 90, 4).

 

 Chỉ có Chúa là Đấng làm Chủ Thời Giờ vì Chúa là Đấng tuyệt đối, bất di bất dịch, không hề thay đổi. Còn con người chúng ta thì tương đối, thay đổi: chúng ta  có trước, rồi mới có sau; chúng ta có ít, rồi mới có nhiều; chúng ta phải nhỏ, rồi mới trở nên lớn; chúng ta trẻ, rồi mới trở nên già; chúng ta sống, rồi thế nào chúng ta cũng chết. Vì sao? Vì chúng ta không làm chủ được Thời Giờ. Còn Chúa là Đấng tuyệt đối, luôn luôn là một, không bao giờ thay đổi, bất di bất dịch, làm chủ Thời Giờ: Thời Giờ thuộc về Chúa!

 

 Thời giờ rất quý báu!

 

 Chúa đánh giá Thời Giờ rất cao vì Ngài rất quý Thời Giờ.

 

 Khi ban Thời Giờ cho chúng ta sống, Chúa hết sức tiết kiệm, chỉ ban cho chúng ta một cách nhỏ giọt: ban từng giây, từng phút; ban từng giờ, từng ngày; ban từng tuần, từng tháng, từng năm.

 

 Chúa lấy lại giây phút trước, rồi mới ban cho chúng ta giây phút sau.

 

 Giàu sang vô biên như Chúa, mà không bao giờ Ngài ban cho chúng ta có cùng một lúc hai giây, hai phút, hai giờ, hai ngày, hai tuần, hai tháng, hai năm.

 

Mỗi sáng khi thức dậy, người giàu cũng như kẻ nghèo, người thông cũng như kẻ dốt, người lớn cũng như trẻ nhỏ, ai cũng như ai, đều được Chúa ban cho có Thời Giờ đồng đều như nhau: ai cũng có trong túi 24 tiếng đồng hồ trong một ngày. Nhưng có Thời Giờ, không phải như có tiền. Khi có tiền trong tay, chúng ta tiêu xài mấy ngàn, mấy vạn, mấy triệu cũng được. Trái lại, khi ban cho chúng ta sống trong một năm, Chúa ban cho chúng ta có 31.536.000 giây đồng hồ (ba mươi mốt triệu, năm trăm ba mươi sáu ngàn giây đồng hồ), nhưng Ngài chỉ cho mỗi người chúng ta sử dụng từng giây đồng hồ một mà thôi!

 

 Dù là Giáo Hoàng hay Hồng Y, Giám Mục, dù là hoàng đế hay tổng thống, không ai có thể tiêu xài hai giây đồng hồ trong một lúc: dùng giây đồng hồ này xong, Chúa mới cho mỗi người chúng ta dùng giây đồng hồ khác.

 

 Không gì quý bằng Máu Chúa đã đổ ra để cứu chuộc chúng ta. Mà Thời Giờ có thể nói được là giá Máu Chúa Giêsu đổ ra để cứu chuộc chúng ta. Những kẻ chịu phạt đời đời trong hỏa ngục, chỉ cần được trở lại trên trần gian nầy để sống một giây mà thôi, thì cũng đủ để cho họ được ăn năn tội cách trọn mà lên thiên đàng!

 

 Thời Giờ là tiền mua được nước thiên đàng. Thời Giờ rất quý báu! Thế mà có nhiều người phí phạm Thời Giờ, không dùng Thời Giờ để sống cho đẹp lòng Chúa.

 

 Theo một cuộc điều tra được tiến hành tại một nơi có số người sống đạo lơ là: trong một năm, họ có 8.760 giờ; họ đi lui đi tới, mất 260 giờ; họ nói chuyện với người khác, mất 310 giờ; họ tắm rửa và sửa sắc đẹp, mất 620 giờ; họ ăn, uống, mất 930 giờ; họ ngủ, mất 2.900 giờ; họ làm việc, mất 3.650 giờ, và họ dành cho các công việc đạo đức: 25 giờ!

 

 Thời Giờ rất chóng qua!

 

 Tuy rất quý báu, nhưng Thời Giờ lại rất chóng qua.

 

 Ở trên đời này, không có gì chóng qua bằng Thời Giờ.

 

 Vì Thời Giờ trôi đi quá mau, nên nhiều hình ảnh được đem ra so sánh với Thời Giờ.

 

 Chúng ta hãy lấy một số hình ảnh của Kinh Thánh:

 

 Ngày đời tôi trôi qua nhanh hơn kẻ chạy đua, chúng trốn chạy mà không tìm thấy hạnh phúc. Chúng lướt mau như thuyền nan, như đại bàng bổ xuống con mồi.” (Gióp 9, 25-26).

 

 Cộng niên tuế ước chừng bảy chục, khỏe lắm chăng cũng được bát tuần. Hầu trọn kiếp, chỉ là lao đao khốn khó, vì năm tháng sầm sập qua đi và chúng tôi vụt mất!” (Tv 90, 10)

  

“Với thời gian, tên tuổi ta sẽ bị lãng quên, sẽ không ai nhớ đến các việc ta làm; đời ta sẽ qua đi như vết chân mây, và tan biến như đám sương mù bị ánh dương rượt đuổi, bị đè bẹp xuống dưới sức nóng mặt trời. Quả thế, sinh thời của ta như bóng lướt qua, số tận rồi, ta không còn thể phục hồi, ấn đã niêm, và không ai sẽ quay lại.” (Khôn ngoan 2, 4-5)

 

 Mọi điều xảy đến, thảy là phù vân….Vì phù vân cả, thiếu thời với buổi tóc xanh.” (Giảng viên 11, 7-10)

 

 Trong văn chương, cũng có nhiều hình ảnh diễn tả sự chóng qua của Thời Giờ: Thời Giờ được ví như mũi tên bắn ra khỏi chiếc cung rồi mất hút; như tia chớp lóe lên giữa đêm tối âm u rồi biến mất; như một giấc mơ, khi tỉnh dậy, thấy không còn gì nữa; như áng mây trên trời, mới có hình này, thì lại biến tan thành hình khác; như chiếc hoa sớm nở chiều tàn; như con thoi thợ dệt đưa qua đưa lại nhanh như chim én liệng; như bóng ngựa thoáng vụt qua cửa sổ…

 

 Vì thế, Thời Giờ trôi đi vùn vụt, và không bao giờ quay đầu trở lại. Thời Giờ biến đi trước mắt chúng ta, nhưng chúng ta không tài nào chận bắt nó lại được.

 

 Vậy, làm được gì hôm nay cho Chúa, cho Mẹ, cho Giáo Hội, cho các linh hồn, chúng ta hãy làm ngay. Đừng bao giờ dời lại ngày mai điều chúng ta có thể làm ngày hôm nay. Không bắt tay làm việc ngay, thì không bao giờ thực hiện gì được.

 

 Chần chờ, không trở lại với Chúa ngay, không canh tân ngay, không đổi mới ngay, cứ đợi, cứ chờ, là phương thế hiệu nghiệm nhất của ma quỷ dùng để lôi kéo nhiều linh hồn không bao giờ đến với Chúa được.

 

 Hãy quý trọng thời giờ!

 

 Chúng ta hãy quý trọng Thời Giờ đã được Chúa ban cho chúng ta sống.

 

 Chúng ta phải tin rằng: trong mỗi giây mỗi phút Chúa ban cho chúng ta sống, Ngài đều kèm theo một ơn đặc biệt trong mỗi giây mỗi phút đó.

 

 Chúng ta phải biết rằng Chúa chỉ ban cho chúng ta sống giây phút hiện tại mà thôi.

 

 Chúng ta phải ý thức đều quan trọng này là: trong đời sống của chúng ta, tuy giây phút này qua đi, nhường chỗ cho giây phút khác, nhưng những gì chúng ta đã suy nghĩ trong giây phút đó, đã ước muốn trong giây phút đó, đã làm việc đẹp lòng Chúa trong giây phút đó, đã làm điều mất lòng Chúa trong giây phút đó, đã bỏ đi không làm những gì Chúa soi sáng trong giây phút đó, tất cả những điều này sẽ tồn tại mãi mãi bởi vì đã được Thiên Thần giữ mình ghi chép vào sổ đời đời, để chiếu theo đó mà được Chúa thưởng sau này trên nước Thiên Đàng, hoặc bị Chúa phạt sau này trong Hỏa Ngục.

 

 Có người cho rằng: một giây, một phút, không đáng gì! Nhưng chúng ta thấy: với một giây một phút này, người trộm lành này đã mua được nước Thiên Đàng đời đời, còn người trộm dữ kia phải sa xuống Hỏa Ngục đời đời.

 

 Bởi thế, những giây phút trong cuộc đời chúng ta trôi qua, không phải để biến mất, nhưng để nhập vào kho đời đời của chúng ta sau này: kho Thiên Đàng đời đời hạnh phúc, kho Hỏa Ngục trầm luân muôn kiếp.

 

 Chúng ta hãy xác tín rằng: giá trị của một đời người không chủ tại sống lâu năm trên trần gian này, nhưng chủ tại sống sâu đậm cuộc đời của họ. Trước mặt Chúa, giá trị của đời sống chúng ta không nằm trong chiều dài của thời gian, nhưng nằm trong chiều sâu của thời gian. Một người chết trẻ, chết sớm, nhưng đã biết dùng Thời Giờ Chúa ban trong đời sống mình để yêu mến Chúa, để làm tôi Chúa, để sống đẹp lòng Chúa, thì có giá trị trước mặt Chúa, hơn là một người tuy yêu mến Chúa, nhưng đã không dùng Thời Giờ Chúa ban để yêu mến Chúa hết lòng, để làm tôi Chúa hết sức, để sống đẹp lòng Chúa mọi bề.

 

 Bởi đó, điều quan trọng đối với chúng ta, không phải là được sống nhiều năm trên đời này, nhưng điều quan trọng là Chúa ban cho được sống năm nào, thì dùng Thời Giờ Chúa ban trong năm đó để hết tình yêu mến Chúa, để hết sức phụng sự Chúa, để hoàn toàn hy sinh và hiến thân cho Chúa.

 

 Chúng ta hãy dùng Thời Giờ để chúc tụng, để ngợi khen Chúa: “Tôi chúc tụng Chúa trong mọi lúc, miệng tôi hằng liên lỉ ngợi khen Người” (Tv 34, 2). “Dù ăn, dù uống, hay bất cứ làm việc gì, anh em hãy làm tất cả để tôn vinh Thiên Chúa” (1 Côrintô 10, 31).

 

 Chúng ta hãy luôn luôn trông cậy vào Chúa vì chúng ta được Chúa yêu thương, được Chúa ban ơn trong mọi lúc trong cuộc đời: “Lòng nhân từ và ân sủng Chúa theo tôi hết mọi ngày trong đời sống” (Tv 23, 6a).

 

 Chúng ta hãy xin Chúa cho chúng ta được khôn ngoan để biết tính sổ ngày đời của chúng ta, biết dùng Thời Giờ Chúa ban cho chúng ta cho nên: “Xin dạy chúng con biết tính sổ ngày đời chúng con, ngõ hầu chúng con đem được khôn ngoan vào lòng ” (Tv 90, 12).

 

 Chúng ta hãy xin Chúa cho chúng biết biết thánh hóa Thời Giờ mà Chúa ban cho chúng ta sống ngày hôm nay: “Hôm nay, phải chi các ngươi nghe tiếng Người: “Chớ cứng lòng như tại Mêriba, như ngày Massa trong sa mạc, nơi mà tổ tiên các ngươi khiêu khích Ta, chúng thử thách Ta, dẫu đã chứng kiến công việc Ta làm!” (Tv 95, 7-9 ).

 

 Chúng ta hãy xin Chúa cho chúng ta luôn tỉnh thức để đón chờ giờ Chúa đến, giờ chúng ta chết để đi gặp Chúa: “Các con hãy tỉnh thức vì không biết giờ nào Chúa các con sẽ đến.” (Mt 24, 42).

 

 Cầu xin và dốc quyết

 

 Lạy Chúa, trong những ngày cuối năm này, chúng con hết lòng ăn năn thống hối.

 

 Những lỗi lầm và những tội lỗi của chúng con trong năm sắp chấm dứt này, và trong quá khứ của cuộc đời chúng con, chúng con không thể nào sửa chữa lại được nữa.

 

 Những gì điên khùng, vô ích và có hại của chúng con trong năm sắp chấm dứt này, và trong quá khứ của cuộc đời chúng con, chúng con cũng không thể nào xóa bỏ được nữa.

 

 Lạy Chúa, giờ đây trước mặt Chúa, chúng con đầy tủi hổ, và chúng con hết lòng ăn năn thống hối. Chúng con tin chắc Chúa đã thứ tha tất cả những lỡ lầm và và tội lỗi của chúng con rồi.

 

 Lạy Chúa, chúng con tin rằng tội lỗi chúng con có đỏ như huyết, thì Chúa cũng đã làm cho chúng ra trắng như tuyết rồi (Isaia 1, 18), tội lỗi chúng con có nặng ngàn cân, thì Chúa cũng đã làm cho chúng ra nhẹ như lông hồng rồi (Tv 65, 4), tội lỗi chúng con có đen tối mịt mù đến đâu đi nữa, thì Chúa cũng đã đánh tan chúng rồi. (Isaia 44, 22)

 

 Lạy Chúa, Chúa không bao giờ chấp tội chúng con, Chúa không bao giờ xử chúng con như chúng con đáng tội. (Tv 103, 10)

 

 Lạy Chúa, xin Chúa cho chúng con sống thêm một năm đẹp lòng Chúa, một năm, mà có lẽ là năm cuối cùng của cuộc đời chúng con sao? Amen.

 

Lm. Emmanuen Nguyễn Vinh Gioang