Ngày 02/10
CÁC THIÊN THẦN BẢN MỆNH
Lễ nhớ
Kính thưa anh chị em,
Hôm nay chúng ta cùng với toàn thể Giáo Hội mừng kính các thiên thần bản mệnh của mỗi người chúng ta.
Sự hiện diện của các ngài trong Kinh Thánh là điều đã thật rõ ràng không có thể chối cãi. Ngay từ trang đầu của sách Sáng Thế Ký chúng ta đã thấy các ngài xuất hiện như là những vị thừa hành mệnh lệnh của Thiên Chúa,
Trong suốt thời Cựu Ước sự hiện diện của các ngài cũng không thiếu. Bài sách thánh thứ I chúng ta vừa nghe là một trong những đoạn văn rõ rệt nhất nói về những điều đó. Thiên Chúa đặc biệt loan báo con người sự có mặt của một đạo binh mà Người gửi xuống để giữ gìn loài người chúng ta. “Này Ta sẽ sai thiên thần Ta đi trước mặt ngươi và gìn giữ ngươi khi đi đàng, dẫn đưa ngươi đến nơi Ta dọn sẵn cho ngươi” (Xh 23,20).
Sự bảo vệ mà con người nhận được từ các Thiên thần thật đặc biệt. Hồi ấy Đaniel là mới chỉ là một cậu bé, nhưng là một cậu bé hết lòng kính sợ Thiên Chúa. Đaniel được Vua Đarius vua xứ Ba tư rất thương yêu. Đaniel là một người Do thái mà lại được nhà Vua Ba Tư thương yêu như thế thì quả thực việc đó chẳng có lợi gì. Các quan cận thần trong triều đình nhà vua tìm đủ mọi cách để hại Đaniel. Một hôm họ lập mưu để cho nhà vua phải mắc mưu họ.
– Hoàng đế Đarius vạn tuế! Chúng tôi tất cả các thừa tướng trong nước, các viên đổng lý, bảo quốc, tư vấn và tổng trấn đã cùng nhau bàn là phải ra một ngự sắc và ban hành lệnh cấm là trong vòng 30 ngày, hễ ai khấn nguyện cầu kinh với bất cứ thần hay người nào trừ phi là ngài thì sẽ bị quăng vào hầm sư tử. Vậy nay tâu hoàng thượng, xin Ngài ban lệnh cấm và châu phê văn kiện để được bất di bất dịch chiếu theo luất của dân Mê-di và Ba-Tư, một luật vô phương bãi bỏ”(Dn 6,7-9)
Vua ký ngự sắc và ngự sắc đó thành luật.
Thế nhưng Đaniel mỗi ngày vẫn 3 lần quì cầu nguyện và ngợi khen Thiên Chúa,
Đaniel đã phạm luật. Đaniel bị bắt.
– Tâu hoàng thượng, Đaniel đã chẳng đếm xỉa gì tới Ngài và lệnh cấm Ngài đã châu phê. Cứ mỗi ngày ba lần, y đã khẩn nguyện và cầu kinh với Thần của y.(Dn 6,14)
Vua muốn cứu nhưng họ đáp lại:
– Tâu hoàng thượng, Ngài biết là luật của dân Mê-đi và Ba-Tư là mọi lệnh cấm và sắc chỉ nhà vua đã ban hành đều bất di bất dịch (Dn 6,16).
Đaniel bị ném vào hầm sư tử. Cửa hang được đóng ấn và niêm phong cẩn thận.
Suốt cả một đêm nhà vua không thể nào nhắm mắt.
Sáng sớm hôm sau nhà vua ra trước của hang và lên tiếng gọi:
– Đaniel tôi tớ của Thần linh hằng sống. Thần người bền đỗ phụng thờ có cứu ngươi khỏi lanh vuốt sư tử không? (Dn 6,21)
Từ trong hầm tối Đaniel nói vọng ra:
– Hoàng đế vạn vạn tuế. Thiên Chúa của thần đã sai thiên thần xuống khóa miệng sư tử khiến chúng chẳng làm hại được thần. Bởi chưng trước mặt Người tôi được nhìn nhận là vô tội – Và cả trước mặt ngài tâu đức Vua, tôi cũng chẳng phạm một lỗi gì (Dn 6,22).
Đaniel được tha, Những người tố cáo Đaniel bị ném và trong hầm sư tử. Và chúng ta biết sự việc sau đó như thế nào.
Trong Tân Ước chính Chúa Giêsu cũng đã được các thiên thần phục vụ.
+ Sau khi Chúa chịu ma quỉ cám dỗ trong hoang địa, khi Chúa đã hoàn toàn chiến thắng, Kinh Thánh ghi lại: “Các thiên thần đến để hầu hạ Người”(Mt 4,11)
+ Công Vụ Tông Đồ 5,17 thuật lại câu truyện Phêrô được cứu thật hết sức lạ lùng: Bấy giờ, vị thượng tế cùng tất cả những người theo ông tức là phái Xađốc ra tay hành động. Đầy lòng ghen tức, họ bắt các Tông Đồ, nhốt vào nhà tù công cộng. Nhưng ban đêm thiên sứ của Đức Chúa mở cửa ngục, đưa các ông ra mà nói:”Các ông hãy đi, vào đứng trong Đền Thờ mà nói cho dân những lời ban sự sống.”(Cv 5,20), Nghe thế, các ông vào Đền Thờ ngay từ lúc rạng đông và bắt đầu giảng dạy.
Khi thuộc hạ đến, họ không thấy các ông trong ngục. Họ trở về báo cáo rằng: “Chúng tôi thấy ngục đóng kỹ lưỡng và những người lính canh đứng ở cửa; nhưng khi mở cửa ra, chúng tôi không thấy ai ở bên trong”(Cv 5,23). Nghe những lời ấy, viên lãnh binh Đền Thờ và các thượng tế phân vân về các ông, không biết chuyện gì xảy ra. Bấy giờ có một người đến báo cáo cho họ: “Những người các ông đã tống ngục, kìa họ đang đứng trong Đền Thờ và giảng dạy cho dân!”(Cv 5,25)
Viên lãnh binh bèn đi với bọn thuộc hạ và điệu các ông về, nhưng không dùng bạo lực vì sợ bị dân ném đá.
Xin dc kết bằng một bài thơ rất dễ thương dành cho các thiên thần.
Thiên thần bé nhỏ của tôi ơi
Hãõy ở bên tôi suốt cuộc đời
Soi bước chân tôi trong chân lý
Chỉ biết đi tìm Chúa mà thôi.
Thiên thần bản mệnh của tôi ơi
Đam mê hoan lạc trong cuộc đời
Phù vân, bóng câu qua cửa sổ
Ngoảnh nhìn thử hỏi được mấy mươi.
Thiên thần chí ái của tôi ơi.
Giúp tôi đứng vững giữa vòm trời
Nhủ lòng thà chết không phản bội
Hiến chương Galilê xa xôi.
Thiên thần sáng láng của tôi ơi
Lộng giả thành chân biết bao người!
Cho tôi nhận rõ chân với giả
Hầu cảnh giác chị em tôi.
Thiên thần dũng mãnh của tôi ơi,
Bao lúc cô đơn muốn rã rời….
Hãy giúp cho tôi đừng vấp ngã.
Đến khi tới được nhà Cha tôi.
(Bài thơ của Lê xuân Mai)
Lm. Giuse Đinh Tất Quý