Trong cuộc sống, thường chẳng được như ý,
Rất nhiều điều trái ý, mãi bủa vây,
Ta ước mong bao điều, phút giây này,
Nhưng chẳng được là bao… trong ý nguyện.
Vì tất cả, chúng đều ở ngoài ta,
Ta chỉ là… vươn xa tầm tay với,
Chỉ ước mong trong nỗi niềm chờ đợi,
Đặt để đời bởi điều khác đưa trôi.
Từ tấm bé, bất ưng, ta đứng, ngồi,
Giận cha mẹ, tiếng cười ta bật khóc,
Lại nhanh quên, chẳng điều chi hằn học,
Vẫn một niềm với ánh mắt hồn nhiên.
Khi chân bước đến mái trường đầu tiên,
Ta mở rộng, thêm vùng trời ta sống,
Điều bất ưng, ngày càng thêm xáo động,
Nhưng đặng rồi… lại quên lãng ngày qua.
Càng dẫn bước với tuổi đời khám phá,
Điều bất ưng, khoác dáng vẻ tinh vi,
Ta giận dỗi trong cảm xúc ôm ghì,
Một chút ngông, bất cần trong lối sống.
Khi bước vào giữa dòng đời trải rộng,
Ta bon chen, danh lợi, cuộc kiếm tìm,
Thấy tương quan, cấp bậc, đời va chạm,
Lắm bất ưng với ước muốn, lòng tham…
Với người dưới, bất ưng ta dễ làm,
Vì vốn dĩ quyền ta cao hơn họ,
Điều sau cùng vẫn ý là của ta,
Muốn hay không, thuộc quyền ta quyết định.
Với người trên, bất ưng khó thành hình,
Vì nằm ngoài, vượt xa tầm tay với,
Nỗi buồn vương, bất ưng, sầu khẽ gợi,
Tự chôn thân, chợt vô cảm cuộc đời…
Nghe phía trước, chẳng điều chi gọi mời,
Làm qua loa cho nỗi niềm hả giận,
Khi qua rồi, đời ta sẽ hối hận,
Vì dòng đời, cuộc sống vẫn chảy trôi.
Đừng bất ưng, để khờ dại lên ngôi,
Tự giam mình, làm tài năng thui chột,
Vì cuộc sống vẫn là đời ta sống,
Và tương lai còn đó rộng mênh mông.
Hãy cố gắng sống với điều trái ý,
Dù mịt mờ chẳng thấy dấu chân đi,
Vì cuộc sống, muôn nẻo đường thiên lý,
Giận dỗi hờn, thời gian vẫn qua đi.
—Tâm Gia—