26.04.2021
THỨ HAI TUẦN 4 PHỤC SINH
Ga 10,1-10
Lời Chúa:
“Tôi chính là Mục Tử nhân lành. Mục Tử nhân lành hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên” (Ga 10,11)
Câu chuyện minh họa:
Hai anh em nọ con của một mẹ goá, đã lớn lên và có địa vị trong xã hội, công việc kinh doanh rất phát đạt. Người mẹ già yếu đối với chúng là một gánh nặng và chúng phải hao tốn vì trang trải thuốc men cho bà.
Ngày kia, hai anh em cùng đến gặp một tổng giám thị một trại tế bần và yêu cầu ông ta nhận mẹ mình vào trong trại. Ông tổng giám thị chấp nhận nhưng trước khi chia tay ông nói:
Tôi có câu chuyện muốn kể cho cô và cậu nghe:
Mấy năm trước đây tại thành phố này có một người chết đi để lại người vợ trẻ và hai đứa con thơ. Bà mẹ ấy nghèo lắm. Khi đó tôi đã đề nghị với bà ta bỏ hai đứa con nhỏ vào cô nhi viện. Bà ta đã tỏ ra rất bất mãn với lời khuyên của tôi và tỏ vẻ tức bực: “Tôi có 2 tay, và khi nào tay tôi chưa mòn trơ xương thì không đời nào tôi để con tôi vào cô nhi viện”.
Hai anh em hỏi ông Tổng giám thị:
– Truyện này có dính líu gì đến chúng tôi đâu?
– Vì người đàn bà đó là thân mẫu của cô và cậu đó!
Suy niệm:
Tình yêu đã gắn kết người chăn chiên và đàn chiên. Chúa Giêsu đã tự ví mình là cửa, để làm nhiệm vụ bảo vệ, và đem lại sự sống cho đàn chiên. Không những thế, Ngài lại còn mang những con chiên lạc về. Thật là một tình yêu vĩ đại. Ngài cũng muốn chúng ta noi theo gương Ngài để chăm lo cho những con chiên là những người chúng ta có nhiệm vụ: bạn bè, những người trong gia đình, láng giềng… Chúng ta chăm lo cho họ không chỉ về vật chất, nhưng quan trọng hơn là chăm lo về đời sống tâm linh. Với trái tim yêu thương và lòng quảng đại như Chúa Giêsu, chúng ta sẽ thực hiện được điều đó.
Lạy Chúa, con đón nhận từ nơi Chúa rất nhiều những hồng ân, xin cho con biết quảng đại trao ban những hồng an ấy cho những người anh chị em con, để tình Mục tử của Chúa được nhiều người đón nhận.
27.04.2021
THỨ BA TUẦN 4 PHỤC SINH
Ga 10,22-30
Lời Chúa:
“Tôi ban cho chúng sự sống đời đời; không bao giờ chúng phải diệt vong và không ai cướp được chúng khỏi tay tôi.” (Ga 10,28)
Câu chuyện minh họa:
Trong thiệp báo tin Maria Cristina Cella Mocellin qua đời không mang màu đen tang chế nhưng được viền màu xanh hy vọng của cây cỏ tươi. Chính giữa nổi bật cánh hoa hồng, đọng những giọt sương mai lóng lánh. Bên trong là di ảnh của Cristina, tươi trẻ, duyên dáng và lộng lẫy trong chiếc áo ngày cưới. Bên dưới bức ảnh là lời nguyện trích từ nhật ký của Cristina lúc còn thiếu nữ: Lạy Cha, xin dâng Cha niềm vui của con như ca khúc chúc tụng Cha, trái tim con như căn nhà tiếp đón Cha và cuộc đời con để Cha thực hiện điều Cha muốn.
Và… cuộc đời Cristina kết thúc vào năm 26 tuổi. Chiếc bướu ung thư ác tính nơi tử cung mắc phải năm 18 tuổi, tưởng đã chữa lành, nào ngờ tái xuất hiện. Nàng đã có hai con một trai một gái. Cristina đang đợi đứa con thứ ba. Khi vị bác sĩ báo hung tin: “Cristina, tôi rất tiếc phải cho bà biết chứng ung thư quái ác tái xuất hiện”, Cristina im lặng một giây. Lấy lại bình tĩnh nàng nhìn thẳng vào mắt vị bác sĩ và nói:
– Tôi đang có thai. Tôi đang mang thai, bác sĩ ạ!
Vị bác sĩ hiểu ngay. Ông không dám đề nghị với nàng lối trị liệu hóa học, vì như thế có nghĩa là giết chết bào thai!
Maria Cristina sinh hạ Riccardo vào tháng 8 năm 1994. Ngay sau đó, nàng bắt đầu các phương pháp trị liệu hóa học, nhưng quá trễ, bướu ung thư đã ăn sâu nơi nội tạng. Người mẹ trẻ anh dũng êm ái trút hơi thở cuối cùng ngày 22.10.1995, để lại 3 con thơ.
Suy niệm:
Bà mẹ trẻ trong câu chuyện trên đây là hình ảnh đẹp, vì bà đã dám chết để cho con được sống. Đó cũng chính là họa ảnh Chúa Giêsu đã chết vì nhân loại. Chúa Giêsu đã đến trần gian để cứu con người khỏi vũng lầy tội lỗi, và đã chăm sóc từng người chúng ta. Chúa quan tâm đến từng hoàn cảnh, từng cuộc đời, và Ngài muốn chúng ta được hạnh phúc. Sự chăm sóc ấy không những để chúng ta được hạnh phúc đời này nhưng Ngài còn muốn chúng ta được hạnh phúc ở sự sống đời sau, nếu chúng ta biết lắng nghe và bước đi trong đường lối của Ngài.
Phần chúng ta, chúng ta có biết hy sinh cho anh chị em mình chưa? Cuộc sống của chúng ta có họa lại hình ảnh của Chúa Giêsu, Vị mục tử nhân lành không?
28.04.2021
THỨ TƯ TUẦN 4 PHỤC SINH
Ga 12,44-50
Lời Chúa:
“Ai tin vào tôi thì không phải là tin vào tôi, nhưng là tin vào Đấng đã sai tôi”. (Ga 12,44)
Câu chuyện minh họa:
Đời Đường bên Tàu, có gia tộc của quan Trương Công Nghệ, chín đời ông bà con cháu chút chít ở chung với nhau dưới một mái nhà, được danh truyền là “Cửu đại đồng đường”. Danh tiếng này vang đến cả vua Cao Tông, vua đã khen ngợi gia tộc này như một truyện lạ, một mẫu gương hiếm có. Nên chính vua, một hôm đã đích thân tới thăm, để tận mắt thấy được cảnh gia tộc xum họp ấy. Vua đã hỏi quan Trương Công Nghệ làm thế nào mà gia tộc chín đời có thể sống chung được như vậy. Quan Trương Công Nghệ đã bảo con cháu đem giấy bút ra, và ông đã viết 100 chữ NHẪN, tựa để là “BẤT NHẪN” để dâng lên vua Cao Tông. Từ đó truyền lại cho hậu thế gương gia tộc Trương Công Nghệ với danh xưng “BẤT NHẪN”.
Suy niệm:
Mối tương quan mật thiết giữa Chúa Cha và Chúa Giêsu đã được Chúa Giêsu khẳng định trong bài Tin mừng hôm nay, một mối quan hệ không thể tách rời: Ngài và Chúa Cha là một. Vì Chúa Giêsu đã thi hành thánh ý Cha cách trọn vẹn, từ lời nói đến hành động. Đó cũng là mục đích mà Ngài đến trong trần gian này. Vậy, là những môn đệ của Chúa, chúng ta cần phải tiếp nhận và thực hành điều Chúa dạy, thì chúng ta sẽ hạnh phúc và được nếm hưởng sự sống đời đời.
Lạy Chúa, xin đẩy lui những gì cản bước tiến chúng con, để chúng con sẵn sàng và mau mắn thực thi ý Chúa mỗi ngày đời con.
29.04.2021
THỨ NĂM TUẦN 4 PHỤC SINH
Ga 13,16-20
Lời Chúa:
“Chính Thầy biết những người Thầy đã chọn.” (Ga 13,18b)
Câu chuyện minh họa:
Một đan sĩ ẩn mình trong sa mạc tu luyện. Ông bị hành hạ bởi đủ thứ cám dỗ nên quyết định rời khỏi căn chòi của mình để tìm một nơi khác.
Trong khi thầy loay hoay dọn hành lý chuẩn bị lên đường, chợt trong thấy một đan sĩ ở gần đó cũng lúi húi dọn hành lý. Thầy liền hỏi:
– Ông là ai vậy?
Người kia trả lời:
– Là “cái tôi” của anh. Nếu chỉ vì tôi mà anh ra đi thì anh nên biết rằng: dù anh đi đến đâu, tôi cũng theo anh đến đó.
Suy niệm:
Không ai biết mình hơn chính mình đâu. Và nơi mỗi người đều mang một “cái tôi” bên mình. Tùy cách sống của mỗi người mà “cái tôi” nơi mỗi người nặng hay nhẹ. Vì thế, chúng ta phải vượt lên “cái tôi” tiêu cực của mình bằng cách đối mặt và chấp nhận nó, để chúng ta suy nghĩ và sống tích cực hơn. Chúa Giêsu biết chúng ta hơn chúng ta biết chính mình. Nhưng Ngài vẫn chấp nhận chúng ta dù chúng ta có thế nào đi nữa như Madalêna, Phêrô, tên trộm lành… Ánh mắt của Thiên Chúa luôn dõi bước theo từng chặng đường trong cuộc đời chúng ta, không phải để theo dõi và xét xử nhưng với sự yêu thương và săn sóc.
Xin tình yêu Chúa biến đổi cuộc đời, cách sống và suy nghĩ của chúng con để chúng con luôn vui sống với ân ban của Chúa.
30.04.2021
THỨ SÁU TUẦN 4 PHỤC SINH
Ga 14,1-6
Lời Chúa:
Ðức Giêsu đáp: “Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống. Không ai đến với Chúa Cha mà không qua Thầy.” (Ga 14,6)
Câu chuyện minh họa:
Có một người kia chuyên môn sưu tầm các loài bướm. Ngày nọ, khi bước vào một khu vườn, ông ta nhìn thấy chiếc kén của một loài bướm lạ. Ông ta liền ngắt cành cây và mang chiếc kén về nhà. Ít ngày sau, ông ta thấy có nhúc nhích bên trong, nhưng con bướm vẫn chưa phá được chiếc kén để bay ra ngoài. Ngày thứ hai và ngày thứ ba ông ta đều ghi nhận được như vậy, dường như không có tí tiến triển nào. Thế là ông lấy mũi dao rạch chiếc kén cho chú bướm bò ra. Thế nhưng, ông rất thất vọng vì chú bướm chỉ sống được có một lúc rồi lăn đùng ra mà chết. Về sau, một nhà sinh vật học đã cắt nghĩa cho ông hay: Thiên Chúa đã sắp xếp để con bướm phải đấu tranh mới thoát ra được khỏi chiếc kén của mình, vì nhờ đấu tranh gian khổ nó mới được phát triển mạnh mẽ để sinh tồn.
Nhà sưu tầm bướm tưởng rằng dùng lưỡi dao rạch chiếc kén thì sẽ giúp cho chú bướm được thuận lợi hơn, nào ngờ làm như thế ông ta đã huỷ diệt khả năng phát triển và sinh tồn của chú bướm.
Suy niệm:
Chúa Giêsu là con đường để chúng ta bước theo Ngài. Con đường của Ngài là con đường khổ giá. Chúng ta là môn đệ, thì phải đi con đường ấy mà thôi, cũng như loài bướm phải tự nó ra khỏi tổ kén thì mới bắt đầu một cuộc sống. Con đường duy nhất dẫn chúng ta đến ơn cứu độ là Chúa Giêsu, Ngài là đấng trung gian duy nhất mạc khải cho chúng ta về Chúa Cha: “Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha.” Ước gì cuộc sống của chúng ta cũng nói lên được rằng, ai thấy người Kitô hữu là thấy Thiên Chúa.
Lạy Chúa, xin cho đời sống chúng con luôn phản ánh vẻ nhân hậu của Chúa, qua đó, người khác nhận biết Chúa là con đường đưa họ tới ơn cứu độ.
01.05.2021
THỨ BẢY TUẦN 4 PHỤC SINH
Ga 14,7-14
Lời Chúa:
Ông Philipphê nói: “Thưa Thầy, xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha, như thế là chúng con mãn nguyện” (Ga 14,8)
Câu chuyện minh họa:
Có một vị ẩn sĩ sống khiêm tốn và nghèo khó. Ngày kia, một thiên thần đến với ngài: “Chúa sai tôi đến gặp ngài, ngài có thể xin bất cứ điều gì ngài muốn. Vậy, ngài có muốn được ơn chữa bệnh không?” Vị ẩn sĩ trả lời: “Không, thà để chính Chúa chữa trị thì tốt hơn.” Thiên thần lại đề nghị: “Hay ngài có muốn trở thành mẫu gương để người khác nhìn vào mà sống tốt đẹp hơn không?” Ẩn sĩ khiêm tốn nói: “Không, bởi thế tôi sẽ trở thành trung tâm của sự chú ý.”
Cuối cùng Thiên thần nói: “Ít nhất ngài nên xin một điều gì đó vì Chúa muốn thế.”
“Vâng, tôi xin điều này: xin cho mọi việc thiện được thực hiện qua tôi mà tôi không hề hay biết”. Thế là lời ước của vị ẩn sĩ thành hiện thực, Thiên Chúa ban cho cái bóng của ngài có được mọi quyền năng. Nơi nào có bóng ngài đi qua người bệnh được chữa khỏi, niềm vui thay cho sầu khổ và đất đai trở thành phì nhiêu. Nhưng ẩn sĩ không hề hay biết điều đó, vì dân chúng chỉ chú ý đến cái bóng, đến độ không biết đến ngài.
Suy niệm:
Ông Philipphê xin Chúa Giêsu tỏ cho thấy Chúa Cha. Đó cũng là tâm trạng của rất nhiều người trong chúng ta muốn thấy quyền năng của Thiên Chúa qua những dấu lạ chẳng hạn. Nhưng thật ra Thiên Chúa đã tỏ ra quyền năng của Ngài trong cuộc đời chúng ta rất nhiều mà chúng ta không nhận ra. Chúng ta đòi hỏi mọi sự xảy ra quá mức tầm thường mà những gì thường xảy ra thì chúng ta lại không nhận ra. Tìm kiếm Thiên Chúa là điều tốt và nên làm đối với người Kitô hữu. Bên cạnh đó, chúng ta cần đi xa hơn nữa là làm sao để đời sống chúng ta phản ánh dung mạo Thiên Chúa, qua chúng ta, người khác nhận biết Thiên Chúa.
Chúa luôn gần gũi và yêu thương từng người trong chúng con. Xin cho chúng con sống xứng đáng với tình thương ấy và làm cho tình yêu ấy lan tỏa đến những nơi chúng con phục vụ.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho