Sáng sớm mờ sương, làn gió nhẹ,
Sòng sành, một chiếc lá vàng rơi,
Ta đứng như bất động bên đời,
Chẳng buồn nhịp chân tìm lui tới.
Một mình lặng lẽ như chờ đợi,
Đất trời, cảnh vật vẫn thế thôi,
Ta đứng mỏi chân, ta lại ngồi,
Vô định, nắng trời sao buông tối.
Con đường giờ đây, chẳng còn lối,
Nhiệt huyết phai tàn, lòng tả tơi,
Mắt nhìn như chạm đến chân trời,
Chỉ muốn kề bên, một người bạn.
Có bạn, dù đời vẫn gian nan,
Nhưng mang tình người, ta chợt ấm,
Dù bạn chẳng nói, chỉ âm thầm,
Nhưng đầy thâm sâu trong chờ đợi.
Khuyên răn với những điều cao vợi,
Đời ta, lúc đó, chẳng cần đâu,
Chỉ cần kề bên, một người bạn,
Ngồi đó, lặng nhìn cùng ta thôi.
Hẳn nhiên, tình bạn thì muôn lối,
Nhưng tình bạn đó, hỏi mấy ai?
Nếu ta tìm kiếm, sẽ kiếm hoài,
Kiếm mãi nơi đâu tình bạn ấy.
Chỉ khi, chính ta, tìm dựng xây,
Nên bạn thiết thân của ai đó,
Khi đời bạn ta, nhiều khốn khó,
Ta sẽ đến gần, lặng kề bên.
Tình đó rồi sẽ mãi lâu bền,
Vì chính đời ta, một tình bạn,
Đừng bắt người khác làm bạn ta,
Hãy từ chính ta làm bạn họ.
—-Tâm Gia—-