Lời Chúa: Thứ Sáu Tuần XXIII Mùa Thường Niên

Mù dắt mù 

 Lc 6,39-42

39 Hôm ấy, Đức Giê-su kể cho môn đệ dụ ngôn này: “Mù mà lại dắt mù được sao? Lẽ nào cả hai lại không sa xuống hố? 40 Học trò không hơn thầy, có học hết chữ cũng chỉ bằng thầy mà thôi. 41 Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà trong con mắt của chính mình thì lại không để ý tới? 42 Sao anh lại có thể nói với người anh em: ‘Này anh, hãy để tôi lấy cái rác trong con mắt anh ra’, trong khi chính mình lại không thấy cái xà trong con mắt của mình? Hỡi kẻ đạo đức giả! Lấy cái xà ra khỏi mắt ngươi trước đã, rồi sẽ thấy rõ, để lấy cái rác trong con mắt người anh em!”

“Mù mà lại dắt mù được sao? Lẽ nào cả hai lại không sa xuống hố?” (Lc 6,39)

 
Suy niệm: 

A- Phân tích (Hạt giống…)

Lời Chúa hôm nay nói về sự mù quáng:

Nếu ta mù quáng thì ta sẽ dễ dẫn người khác đi vào sai lầm.

Bởi thế, trước khi sửa lỗi người khác, mỗi người hãy tự sửa lỗi của mình.

B- Suy gẫm (…nẩy mầm)

1. Thấy lỗi người khác mà không thấy lỗi của mình; phê phán người khác mà không tự phê phán mình; đó là thứ mù quáng và giả hình mà Chúa Giêsu nhiều lần cảnh cáo bởi vì ai cũng dễ mắc phải. Những người ưu tú nhất của thời Chúa Giêsu là Biệt phái và luật sĩ đã mắc phải một cách nặng nề đến vô phương cứu chữa. Phần tôi, chắc chắn tôi đang bị hai thứ bệnh mù quáng và giả hình này. Chỉ cần xét mình một chút là tôi có thể nhận ra ngay.

2. Tôi xét đoán anh chị em tôi hầu như suốt cả ngày, còn thời gian để tự xét đoán mình chỉ chừng vài phút, mà nhiều khi tôi cũng để nó trôi qua một cách trống rỗng.

3. Tôi dễ đưa ra những lời xét đoán, nhưng tôi có nghĩ tới hậu quả của việc tôi làm không? Một quan tòa kết án sai thì khiến nạn nhân khổ oan trong một thời gian lâu dài. Khi xét đoán, tôi cũng là quan tòa, sao tôi lại không nghĩ tới nỗi oan của người khác nếu tôi sai?

4. “Sao anh thấy cái rác trong mắt của người anh em mà cái xà trong mắt của chính mình thì không để ý tới?” (Lc 6,41)

Khi nói xấu anh em mình, tôi thật dễ lỗi phạm biết bao! Tôi quên rằng chính tôi lắm khi còn tệ hơn thế nữa. Chính bản thân tôi vẫn còn đầy những thói hư tật xấu. Khi lên án, chỉ trích anh em, tôi làm như thể tôi vô tội. Thực ra đó chỉ là cái đà lớn che đi con người của tôi mà thôi.

Lạy Chúa, con xin đến với Chúa với con người thật của con, chứ không “tô sơn điểm phấn.”

5. Tin Mừng hôm nay không chỉ là bài học có tính cách luân lý. Chúa Giêsu không chỉ khuyên chúng ta không nên xét đoán người khác. Ngài còn mời gọi chúng ta tự đặt mình vào mối tương quan với Thiên Chúa: Chỉ có Thiên Chúa, Đấng thấu suốt lòng con người mới có thể xét xử con người. Nhìn nhận quyền xét xử của Thiên Chúa, con người cũng sẽ nhận ra thân phận tội lỗi yếu hèn của mình. “Hãy lấy cái dằm ra khỏi mắt ngươi trước đã,” nghĩa là hãy nhận ra thân phận bất toàn của mình trước.

Có nhận ra mối tương quan đích thực với Thiên Chúa, con người mới thấy được tương quan của mình với tha nhân. Thật thế, chối bỏ và cắt đứt mối tương quan với Thiên Chúa, con người cũng đi đến chỗ chối bỏ tha nhân.

Ngược lại, nhận ra Thiên Chúa là Chủ tể, con người cũng sẽ nhận ra thân phận thụ tạo yếu hèn của mình và tình liên đới với tha nhân. “Hỡi người, hãy tự biết mình,” đó là khẩu hiệu mà nhà hiền triết Hy Lạp là Socrate thường đề ra như bài học vỡ lòng cho các môn sinh. Điều này cũng được Chúa Giêsu nhắc lại nhưng theo công thức khác: “Hãy sám hối và tin vào Tin Mừng.” “Hãy sám hối” trước tiên là nhận ra thân phận bất toàn của mình, để từ đó sống cảm thông, kiên nhẫn, bao dung và tha thứ đối cho người khác. Sống như thế, con người mới đạt được cùng đích của mình là trở nên giống Thiên Chúa, chứ không phải trở thành Thiên Chúa để gạt bỏ chính Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống.

(Lm. Carôlô Hồ Bạc Xái)

Cầu nguyện: 

Lạy Chúa Giê-su Thánh Thể,

Chúa là Ðấng thánh thiện tinh tuyền. Chúa không chấp nhất tội lỗi chúng con. Dù rằng chúng con ngàn lần không xứng đáng diện kiến trước tôn nhan Chúa. Thế mà, Chúa còn đích thân đến tìm gặp chúng con. Chúa còn ở lại với chúng con qua bí tích Thánh Thể đầy yêu thương và gần gũi với chúng con. Xin giúp chúng con biết thanh tẩy trí lòng nên trong sạch, vẹn tuyền hầu xứng đáng với tình yêu cao vời mà Chúa đã dành cho chúng con.

Lạy Chúa Giê-su mến yêu, mỗi lần chúng con soi mình trước sự thánh thiện của Chúa, chúng con lại hổ thẹn về mình. Tâm hồn chúng con sao ô uế quá! Lòng trí chúng con sao tục lụy quá! Chúng con quá nặng tính xác thịt. Chúng con còn quá nhiều khuyết điểm. Xin giúp chúng con biết sửa mình, biết canh tân đời sống cho xứng với phẩm giá làm người là hình ảnh của Chúa. Xin cho chúng con cũng biết học nơi Chúa cái nhìn của yêu thương, của bao dung và nhân ái. Xin loại trừ nơi chúng con những cái nhìn thành kiến, tiêu cực đối với tha nhân. Xin giúp chúng con biết mang đến cho nhau những cái nhìn yêu thương, những lời nói cảm thông, những việc làm bác ái để cuộc sống chúng con thắm đượm niềm vui và hạnh phúc.

Lạy Chúa, xin dạy chúng con biết học nơi Chúa tình yêu, để chúng con ra đi và mang lại hoa trái của yêu thương cho những bước đường chúng con đi. Amen.

(Lm. Jos. Tạ Duy Tuyền)