Lời Chúa: Thứ Hai Tuần thứ 7 Thường Niên

Bài học đức tin

 
Thứ Hai Tuần thứ 7 Thường Niên
Lời Chúa: 

 Mc 9,14-29

14Khi Đức Giêsu và ba môn đệ trở lại với các môn đệ khác, thì thấy một đám người rất đông đang vây quanh các ông, và các kinh sư tranh luận với các ông. 15Thấy Đức Giêsu, lập tức tất cả đám đông kinh ngạc. Họ chạy lại chào Người. 16Người hỏi các môn đệ: “Anh em tranh luận gì với họ thế?” 17Một người trong đám đông trả lời: “Thưa Thầy, tôi đã đem con trai tôi lại cùng Thầy; cháu bị quỷ câm ám. 18Bất cứ ở đâu, hễ quỷ nhập vào là vật cháu xuống. Cháu sùi bọt mép, nghiến răng, cứng đờ người ra. Tôi đã nói với các môn đệ Thầy để họ trừ tên quỷ đó, nhưng các ông không làm nổi.” 19Người đáp: “Ôi thế hệ cứng lòng, không chịu tin! Tôi phải ở cùng các người cho đến bao giờ, còn phải chịu đựng các người cho đến bao giờ nữa? Đem nó lại đây cho tôi.” 20Người ta đem nó lại cho Người. Vừa thấy Người, quỷ liền lay nó thật mạnh, nó ngã xuống đất, lăn lộn, sùi cả bọt mép. 21Người hỏi cha nó: “Cháu bị như thế từ bao lâu rồi?” Ông ấy đáp: “Thưa từ thuở bé. 22Nhiều khi quỷ xô nó vào lửa hoặc đẩy xuống nước cho nó chết. Nhưng nếu Thầy có thể làm được gì, thì xin chạnh lòng thương mà cứu giúp chúng tôi.” 23Đức Giêsu nói với ông ta: “Sao lại nói: nếu Thầy có thể? Mọi sự đều có thể đối với người tin.” 24Lập tức, cha đứa bé kêu lên: “Tôi tin! Nhưng xin Thầy giúp lòng tin yếu kém của tôi!” 25Khi thấy đám đông tuôn đến, Đức Giêsu quát mắng tên quỷ: “Thần câm điếc kia, Ta truyền cho ngươi: ra khỏi đứa bé và không được nhập vào nó nữa!” 26Quỷ thét lên, lay nó thật mạnh, rồi ra khỏi. Đứa bé ra như chết, khiến cho nhiều người nói: “Nó chết rồi!” 27Nhưng Đức Giêsu cầm lấy tay nó, đỡ nó dậy, và nó đứng lên. 28Khi Người vào nhà, các môn đệ mới hỏi riêng Người: “Tại sao chúng con đây lại không trừ nổi tên quỷ ấy?” 29Người đáp: “Giống quỷ ấy, chỉ có cầu nguyện mới trừ được thôi.”

Tôi tin! Nhưng xin Thầy giúp lòng tin yếu kém của tôi! (Mc 9,24)

 
Suy niệm: 

Chúng ta biết phép lạ hôm nay xảy ra sau khi Chúa biến hình trên núi Thabor. Đang lúc đi xuống chân núi thì thấy dân chúng xúm quanh lại đông đúc bên cạnh là nhóm Luật sĩ đang tranh luận với tông đồ. Phúc Âm cho thấy dân chúng gặp Chúa thì họ ngạc nhiên (c.15). Tại sao lại ngạc nhiên. Có người nói dân chúng ngạc nhiên vì Chúa vừa ở trên núi xuống. Chúa còn giữ trên khuôn mặt những lằn sáng chói ngời giống như là Maisen xưa kia ở Sinai đi xuống. Nhưng thật ra ở đây, bản văn không nói gì về vấn đề này. Ngoài ra sau khi xuống núi biến hình, Chúa còn căn dặn các môn đệ đừng “nói cho ai hay các điều họ đã thấy ở trên núi cho đến khi Chúa sống lại” (Mc 9,9). Nếu Chúa muốn dấu kín, thì việc gì mà Chúa giữ nét mặt uy nghi sáng ngời của núi Thabor làm gì nữa.

Vậy thì dân chúng “ngạc nhiên” là ở chỗ Chúa Giêsu đến đúng lúc các môn đệ gặp ngõ bí vì họ không chữa được bệnh quỉ ám như mọi khi, và đang bị các Luật sĩ nhạo cười nữa. Còn phía bệnh nhân thì đang trong tình trạng nguy ngập thập tử nhất sinh và thử thách các tông đồ. Như lời người cha tự cung khai là đứa con trai ông bị ám tàng và bị kinh phong (c.17), xùi bọt mép, gân cốt rã rời (c.20). Rõ ràng đây làm bệnh trạng, một loại rối loạn thần kinh bị ma quỉ làm trầm trọng thêm lên gấp bội, bệnh nhân trở thành kinh dị, không còn làm chủ được trí khôn ý chí tình cảm nữa vì nhường chỗ cho ma quỉ rồi, ma quỉ chủ trị rồi. Đấy chúng ta thấy một tình trạng quỉ ám nhập là ghê sợ như thế đó. Không thể tự mình làm chuyện gì nữa, chúng tôi đừng nói đến việc ăn năn sám hối. Các môn đệ đã ra tài chữa chạy nhưng đã thất bại nặng nề (c.18) và đang bị các luật sĩ nhạo cười.

Thấy cảnh huống đó, Chúa Giêsu nói: “Hỡi thế hệ cứng lòng tin và tà vạy” (c.19). Lời này nhắm tới trước là môn đệ không đủ ăn chay cầu nguyện và còn tự tin vào tài hèn sức mọn của mình (c.29). Rồi tới dân chúng, chỉ háo hức muốn xem cho no mắt những cái kỳ dị mà không muốn tìm hiểu chiều sâu của ơn cứu độ qua phép lạ đó. Rồi luật sĩ, họ chỉ đến để bắt bẻ chỉ trích chứ không để tìm hiểu sự thật, hay thống hối gì đâu. Còn đối với người cha, thì như ông chỉ lo có một vấn đề sinh tử phần xác của đứa con ông.

Dù sao thì Chúa cũng quên hết nhọc mệt trước khi người cha có đứa con đau khổ này. Ông thưa rõ với Chúa là con ông bị ám tàng rồi (c.17.18) đã chạy thầy chạy thuốc và đến cả với các môn đệ cũng không xong (c.18). Nay ông đem lòng tin đến cầu xin Chúa là cuối cùng. Và ông xin Chúa thương xót con ông tội nghiệp (c.22). Có lẽ một đàng ông bị lung lạc vì những người Biệt phái, Luật sĩ nhạo cười, và một đàng các môn đệ không chữa nổi cho nên ông đến thưa với Chúa “nếu có thể.” Hẳn là ông đã giảm bớt một chút lòng tin. Và Chúa đã lấy lại lòng tin cho ông bằng câu nói “Sao lại nói nếu có thể… Mọi sự đều có thể cho kẻ tin” (c.23). Không phải là Chúa không toàn năng. Nhưng là tại đức tin không đủ đó thôi. Đức tin là yếu tố quyết định để Chúa ban phép lạ.

Lúc ấy, người cha đã hiểu và ông tuyên xưng ngay ”Tôi tin” (c.24) và xin cứu giúp đức tin non yếu. Và Chúa đã thưởng công đức tin bằng một phép lạ nhãn tiền. Và Chúa đã phán có một lời (c.25), quỉ câm điếc liền xuất ra tức khắc, làm đứa bé như chết đi. Chúa cầm tay em đứng dậy (c.27), trao cho người cha trước nỗi ngạc nhiên của mọi người.

– Đức tin quan trọng đến Chúa cũng phải mủi lòng vì đức tin.

– An chay cầu nguyện để tránh thoát được cám dỗ ma quỉ.

– Đức tin của người cha cứu con, còn quí ông là những người cha thì sao?

Cầu nguyện: 

Lạy Chúa Giêsu, Dân Do Thái năm xưa họ đã không nhận ra dấu chỉ tình yêu quan phòng của Chúa qua bánh Manna từ trời. Họ vẫn thèm miếng thịt bên Ai Cập. Họ vẫn oán trách Môsê đã không thoả mãn nhu cầu vật chất cho họ. Họ còn yếu lòng tin nên chưa đủ tín thác vào Chúa.

Nhân loại hôm nay vẫn còn đó những người đã thèm khát những danh danh lợi thú trần gian nên đã xa lìa Chúa. Họ đã bị ma quỷ ràng buộc linh hồn bằng biết bao tham vọng trần gian. Ma quỷ đã gieo vào họ tư tưởng chỉ cần tiền, cần quyền và tình. Nhiều người đã bán linh hồn cho ma quỷ chỉ vì những của cải mau qua trần gian. Nhiều người đã bán rẻ lương tâm của mình chỉ vì những hư danh trần gian. Nhiều người đã đánh mất phẩm giá của mình chỉ vì những thú vui thể xác thấp hèn. Vâng, nhân loạị hôm nay đang giết mình nên vẫn cấu xé tranh giành nhau miếng ăn mau qua ở đời. Có biết bao cái chết thương tâm khi mà họ quá đề cao danh lợi thú đến nỗi coi khinh mạng sống tha nhân. Đôi khi chính chúng con cũng từng chạy đua để giành lấy danh vọng mà loại trừ anh em, mà đánh mất nhân phẩm của mình.

Lạy Chúa, xin củng cố đức tin còn yếu kém của chúng con. Xin thêm ơn trợ giúp để chúng con can đảm vượt thắng những đam mê thấp hèn, để chúng con làm chủ cuộc đời mình, để chúng con sống đúng với phẩm giá làm người của mình hơn. Xin giúp chúng con đừng bao giờ vì một chút danh lợi thú trần gian mà đánh mất thiên đàng mai sau. Amen

Lm. Giuse Tạ Duy Tuyền