Xin ở lại với chúng tôi (Lc 24, 13-35) – Chúa Nhật 3 Phục Sinh năm A

Phúc Âm: Lc 24, 13-35

“Hai ông đã nhận ra Người lúc bẻ bánh”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Cùng ngày thứ nhất trong tuần, có hai môn đệ đi đến một làng tên là Emmaus, cách Giêrusalem độ sáu mươi dặm. Dọc đường, các ông nói với nhau về những việc vừa xảy ra. Ðang khi họ nói truyện và trao đổi ý kiến với nhau, thì chính Chúa Giêsu tiến lại cùng đi với họ, nhưng mắt họ bị che phủ nên không nhận ra Người. Người hỏi: “Các ông có truyện gì vừa đi vừa trao đổi với nhau mà buồn bã vậy?” Một người tên là Clêophas trả lời: “Có lẽ ông là khách hành hương duy nhất ở Giêrusalem mà không hay biết những sự việc vừa xảy ra trong thành mấy ngày nay”. Chúa hỏi: “Việc gì thế?” Các ông thưa: “Sự việc liên can đến ông Giêsu quê thành Nadarét. Người là một vị tiên tri có quyền lực trong hành động và ngôn ngữ, trước mặt Thiên Chúa và toàn thể dân chúng. Thế mà các trưởng tế và thủ lãnh của chúng ta đã bắt nộp Người để xử tử và đóng đinh Người vào thập giá. Phần chúng tôi, chúng tôi vẫn hy vọng Người sẽ cứu Israel. Các việc ấy đã xảy ra nay đã đến ngày thứ ba rồi. Nhưng mấy phụ nữ trong nhóm chúng tôi, quả thật, đã làm chúng tôi lo sợ. Họ đến mồ từ tảng sáng. Và không thấy xác Người, họ trở về nói đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng: Người đang sống. Vài người trong chúng tôi cũng ra thăm mồ và thấy mọi sự đều đúng như lời các phụ nữ đã nói; còn Người thì họ không gặp”.

Bấy giờ Người bảo họ: “Ôi kẻ khờ dại chậm tin các điều tiên tri đã nói! Chớ thì Ðấng Kitô chẳng phải chịu đau khổ như vậy rồi mới được vinh quang sao?” Ðoạn Người bắt đầu từ Môsê đến tất cả các tiên tri, giải thích cho hai ông tất cả các lời Kinh Thánh chỉ về Người. Khi gần đến làng hai ông định tới, Người giả vờ muốn đi xa hơn nữa. Nhưng hai môn đệ nài ép Người rằng: “Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã về chiều, và ngày sắp tàn”. Người liền vào với các ông.

Ðang khi cùng các ông ngồi bàn, Người cầm bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho hai ông. Mắt họ sáng ra và nhận ra Người. Ðoạn Người biến mất. Họ bảo nhau: “Phải chăng lòng chúng ta đã chẳng sốt sắng lên trong ta, khi Người đi đường đàm đạo và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta đó ư?” Ngay lúc ấy họ chỗi dậy trở về Giêrusalem, và gặp mười một tông đồ và các bạn khác đang tụ họp. Họ bảo hai ông: “Thật Chúa đã sống lại, và đã hiện ra với Simon”. Hai ông cũng thuật lại các việc đã xảy ra dọc đường và hai ông đã nhận ra Người lúc bẻ bánh như thế nào.

Ðó là lời Chúa.

Suy niệm:

Nhiều khi chúng ta hay quên chuyện này,
Đức Giêsu phục sinh là người tràn đầy niềm vui.
Ngài vui vì Ngài được Cha phục sinh.
Ngài vui vì Cha đã đóng ấn trên toàn bộ cuộc đời Ngài,
chứng nhận mọi việc Ngài làm, mọi lời Ngài nói.
Cha cho cả thế giới biết rằng Đấng không xuống khỏi thập giá
không phải là người bị Thiên Chúa nguyền rủa hay bỏ rơi,
nhưng là Chiên Thiên Chúa, Đấng mang cho trần gian bao tội lụy.       

Đức Giêsu đã trải qua đức tin tăm tối như chúng ta.
Ngài vẫn luôn tin rằng Cha sẽ cứu Ngài, cứu theo cách của Cha.
Ngài đã lớn tiếng kêu van khóc lóc mà dâng lời khẩn nguyện lên Cha.
Rốt cuộc, Ngài đã được Cha nhậm lời (Hr 5,7).
Cha không cứu Con khỏi thập giá và cái chết,
nhưng Cha cứu Con khỏi nấm mộ và âm phủ.
Phục sinh là món quà quý Cha tặng cho Chúa Giêsu,
Người Con Một đã vâng lời Cha cho đến chết trên thập giá (Pl 2,8).
Chúa phục sinh vui thật là vui, và Ngài muốn đem niềm vui cho môn đệ.
Khi hai môn đệ bỏ cuộc, bỏ cộng đoàn để về quê ở Emmau,
Ngài không muốn mất họ và muốn hiện ra gặp họ.
Ngài muốn dựng lên một “kịch bản” đáng nhớ cho cuộc gặp gỡ này.

Trước hết Ngài cùng đi với họ như một người tình cờ đi chung đường.
Ngài thấy rõ vẻ buồn bã trên khuôn mặt của họ,
Và cũng biết rõ họ đang đắng lòng về chuyện của thầy Giêsu.
Vậy mà Ngài vẫn làm như không biết,
và khiêm tốn xin được tham dự vào câu chuyện của hai người:
“Hai anh đang trao đổi chuyện gì vậy?”
Ngài chỉ nhận được câu trả lời thiếu thiện cảm của Clêôpát:
“Chắc ông là người duy nhất không biết chuyện mới xảy ra.”
Chúa Giêsu kiên nhẫn, không vội cắt đứt câu chuyện.
Ngài hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Dĩ nhiên Chúa quá biết chuyện mới xảy ra về cái chết của Ngài,
nhưng Ngài vẫn làm như không biết.
Ngài làm bộ hỏi để cho họ có cơ hội trải lòng.
Hai môn đệ đã tha hồ kể về niềm hy vọng đã vỡ tan, về nỗi đau.
Họ không nuốt trôi được chuyện Thầy của họ là người công chính,
mà phải chết như một tên tội phạm, bị Thiên Chúa ruồng rẫy.
Chỉ sau khi đã lắng nghe hết mọi chuyện,
Chúa mới dùng Kinh Thánh để giúp họ hiểu được biến cố vừa qua.
Thầy của họ phải đi ngang qua cây cầu khổ đau và cái chết
để qua bên kia cầu là sự sống vinh quang. 

Khi biết sắp đến lúc phải chia tay, để hai ông vào làng của họ,
Chúa Giêsu làm ra vẻ mình phải đi xa hơn.
Ngài làm thế để cho họ được tùy ý mời Ngài vào nhà.
Đây cũng là cách Ngài xem họ đã đón nhận đến mức nào
những soi sáng của Ngài dựa trên Kinh Thánh.
Quả thật hai ông đã mê người khách lạ đi chung với mình rồi.
vì lời của ông này làm ấm lại trái tim lạnh giá của họ.
Hai ông đã ép người khách lạ vào nhà để nghỉ ngơi qua đêm.
Dĩ nhiên Chúa Giêsu đồng ý ngay.
Chính trong lúc Ngài bẻ bánh trao cho họ, thì họ nhận ra Ngài.
Hai ông chắc đã bỏ dở bữa ăn để về ngay Giêrusalem.
Đi lại mười một cây số nữa trong đêm, nhưng lòng rất vui.
Họ huyên thuyên với nhau suốt đường dài,
ôn lại những chi tiết về những gì đã xảy ra dọc đường,
nhất là lúc mắt họ mở ra để thấy Chúa khi bẻ bánh. 

Không phải Chúa phục sinh chỉ đi với hai môn đệ này một lần.
Ngài đi với từng người chúng ta nhiều lần trong đời,
khi chúng ta bỏ cuộc, chán chường, buồn sầu và thất vọng.
Ngài biết những thử thách chúng ta phải chịu trên đường đời.
Ngài mong đưa chúng ta về với đức tin, về với cộng đoàn.
Mỗi lần đến, Ngài lại theo một “kịch bản” riêng.
Chúng ta có nhận ra Ngài không?

Lời nguyện

Xin ở lại với con, lạy Chúa,
vì con cần có Chúa hiện diện
để con khỏi quên Chúa. 

Chúa thấy con dễ bỏ Chúa biết chừng nào.
Xin ở lại với con, lạy Chúa,
vì con yếu đuối,
con cần Chúa đỡ nâng để con khỏi ngã quỵ. 

Không có Chúa,
con đâu còn nồng nhiệt hăng say.
Xin ở lại với con, lạy Chúa,
vì trời đã xế chiều  và ngày sắp tàn,
cuộc đời qua đi, vĩnh cửu gần đến. 

Con cần được thêm sức mạnh
để khỏi ngừng lại dọc đường. 

Xin ở lại với con, lạy Chúa,
vì con cần Chúa trong đêm tối cuộc đời. 

Con không dám xin những ơn siêu phàm,
chỉ xin ơn được Ngài hiện diện. 

Xin ở lại với con,
vì con chỉ tìm Chúa, yêu Chúa
và không đòi phần thưởng nào khác
ngoài việc được yêu Chúa hơn.

(Cha thánh Piô Năm Dấu)

Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ