Hỏi: Thưa cha, có nhiều người Công giáo ngày hôm nay, do không có thói quen đi lễ hoặc quá tham công tiếc việc nên lơ là việc sống đạo. Khi được người khác mời gọi đi lễ, đọc kinh cầu nguyện, thì nói rằng: “chỉ cần tin trong lòng là đủ, đạo tại tâm mà! Không cần phải đi nhà thờ”. Lối lý luận như vậy có thể chấp nhận được không?
Trả lời:
Bạn thân mến,
Ngày hôm nay, sống trong vòng xoáy của xã hội vật chất và hưởng thụ, nhiều người Kitô hữu đã dùng lối lý luận:“tin là đủ, đạo tại tâm”, biện minh cho việc mải mê làm ăn, cho thú vui chơi và cả sự lười biếng của mình, để khỏi phải đi thờ, không cần đọc kinh nữa. Hơn nữa, họ cho rằng, cứ đi lễ mà đời sống không tốt thì chẳng bằng ở nhà cho khoẻ. Nhưng lối lý luận ấy liệu có phù hợp với đạo của Chúa không? Theo Chúa kiểu ấy liệu có ổn không?
Để trả lời cho câu hỏi này, trước hết xin gửi đến Bạn một câu chuyện như sau:
Ở một giáo xứ kia, cha xứ chợt lưu ý đến một ông già nọ vốn thường sốt sắng tham dự không những Thánh Lễ ngày Chúa nhật mà còn siêng năng đi lễ mỗi ngày nữa. Nhưng bẵng đi một thời gian lâu, ông cụ vắng bóng ở nhà thờ. Cha xứ lấy làm lạ, tưởng ông cụ bị đau ốm hay đã di chuyển đi nơi khác. Cha bèn đến nhà thăm ông xem sao. Đến nơi cha vẫn thấy ông ở nhà. Hỏi lý do vì sao ông vắng mặt ít lâu nay ở nhà thờ thì ông trả lời cha như sau:
– Con thấy không cần phải đi lễ, đọc kinh chung nữa. Con ở nhà đọc Kinh Thánh, lần chuỗi và nhớ đến Chúa trong lòng là đủ rồi.
Cha mỉm cười và hỏi ông: – Thế các con cháu cụ bây giờ ở đâu?
Ông cụ đáp: – Chúng ở xa con lắm, nhưng hàng năm cứ vào dịp Lễ Giáng Sinh và Tết thì đều trở về thăm con và cho quà tử tế.
Nghe xong cha xứ nói: – Tốt lắm, nhưng cụ làm ơn cho tôi xin địa chỉ hay số phôn của của các con cháu cụ đi.
– Để làm gì thưa cha? Ông cụ hỏi.
Cha trả lời ngay: – Để tôi viết thư hay phôn cho các con cháu cụ bảo họ đừng tốn công và tiền bạc về thăm cụ nữa. Họ chỉ cần nhớ đến cụ trong lòng là đủ rồi; không cần thiết phải về thăm cho tốn thì giờ và tiền bạc nữa. Nói xong cha xứ cáo từ ra về trong khi ông cụ ngồi suy nghĩ những lời của cha vừa nói. Và mấy hôm sau, người ta lại thấy ông cụ xuất hiện ở nhà thờ như cũ.
Câu chuyện trên chỉ là tưởng tượng, nhưng cũng giúp minh chứng phần nào điều Thánh Giacôbê Tông đồ dạy về sự cần thiết của hành động với đức tin: “Đức tin không có việc làm là đức tin chết” (Gc 2,17). Thánh Phaolô cũng nhấn mạnh điều này khi ngỏ lời với tín hữu Roma: “Có tin thật trong lòng, mới nên công chính; có tuyên xưng ra ngoài miệng, mới được ơn cứu độ” (Rm 10,10).
Như vậy, kiểu lý luận: “chỉ tin là đủ, đạo tại tâm! Không cần đi thờ, đi lễ”, là không ổn, không hợp với đạo Chúa. Hơn nữa, tương quan của người tín hữu với Chúa được sánh ví như cành cây với thân cây. Cành cây sẽ mất đi sức sống và chẳng có thể sinh hoa trái, khi nó tách lìa khỏi cây. Cũng vậy, nếu không gắn kết với Chúa qua những lời kinh, những thánh lễ cũng như các việc lành, chúng ta sẽ như cành lìa khỏi thân cây. Lúc ấy người ta chỉ biết mang cành cây ấy đốt đi mà thôi!
Do đó, việc đi thờ, đi lễ rất cần thiết cho đời sống đạo. Việc làm ấy không chỉ thể hiện chúng ta là người có đạo, nhưng còn gia tăng sức mạnh để chúng ta sống đạo nữa. Ước mong sao Bạn cũng như tất cả những ai xưng mình là Kitô, luôn biết siêng năng cầu nguyện, chuyên cần đi lễ, nhờ vậy mà được sống dồi dào và sinh nhiều hoa thơm trái ngọt cho đời.
Xin chân thành cảm ơn!
(Tu Tâm Linh, WGP.Hải Phòng 05-08-2013)