Thánh Stanislaô Kostka: ‘Tôi được sinh ra để sống cho những gì cao quý hơn’. (Lễ nhớ ngày 13 – 11)

 

Thánh Stanislaô Kostka: ‘Tôi được sinh ra để sống cho những gì cao quý hơn’.

(Lễ nhớ ngày 13 – 11)

Thánh Stanislaô Kostka – Bổn mạng Tập sinh Dòng Tên

“Tôi được sinh ra để sống cho những gì cao quý hơn”: đó là câu tâm niệm của thánh Stanislaô Kostka. Nhiều người quen nhìn vào các thánh Dòng Tên như những vị tử đạo, những nhà truyền giáo, những nhà giảng thuyết lỗi lạc. Thánh Stanislaô Kostka cho chúng ta một hình ảnh đơn sơ hơn nhiều. Ngài qua đời năm 18 tuổi, chưa qua được năm đầu của thời gian nhà tập,chưa lập được một thành tích tông đồ nào.

Ngài sinh năm 1550 trong một gia đình quyền quý tại Ba lan. Ngay từ nhỏ, tâm hồn ngài trong suốt như một dòng suối. Năm 14 tuổi, ngài cùng người anh đến Wien, thủ đô nước Áo, để theo học với các cha Dòng Tên. Ở nhà trọ, người anh đua đòi chúng bạn, chểnh mảng học hành và cầu nguyện, thường rong chơi lêu lổng, ca hát, khiêu vũ, đánh bài, uống rượu. Riêng ngài cứ chăm chỉ học hành và sốt sắng đọc kinh dự lễ. Bị người anh ép “tập sống như hàng quý tộc”, nghĩa là sống buông thả, ngài cương quyết kháng cự. Ban đầu ngài bị người anh và bạn bè chê cười, giễu cợt, sau đó là cả chưởi mắng và đánh đập nữa. Đáp lại, ngài chỉ thinh lặng và cầu nguyện.

Thấy gương sáng của các cha Dòng Tên, ngài xin vào Dòng, nhưng nhà Dòng ở Áo không dám nhận, vì sợ gia đình của ngài dùng thế lực để quấy phá. Năm 17 tuổi, ngài trốn nhà trọ,đi bộ gần 700 cây số, vừa đi vừa xin ăn, để đến nước Đức xin gia nhập Dòng Tên. Ngài được cha Giám tỉnh ở Đức là thánh Phêrô Canisiô giới thiệu với cha Tổng Quản ở Rôma là thánh Phanxicô Borja: một vị thánh giới thiệu một vị thánh với một vị thánh. Ngài đi bộ thêm 1200 cây số nữa để được vào Dòng.

Trong nhà tập, ngài sốt sắng và say sưa cầu nguyện, sống đơn sơ và tuân phục. Ngài tâm sự: Trong thế gian này, mọi sự đều nhỏ bé cả. Vì thế có là gì chăng nữa cũng chẳng có chi đáng kể. Chỉ có một điều đáng kể là ân sủng của Đức Kitô, nhờ Người, chúng ta được làm con Thiên Chúa và thừa tự Nước Trời.” Khi biết tin ngài trốn nhà trọ vào Dòng Tên, trên đường phải xin ăn, trong Dòng phải giúp bàn, cha ngài hết sức giận giữ, vừa đe dọa nhà Dòng, vừa ép buộc ngài phải về gia đình, nhưng ngài viết thư trả lời thật khảng khái:“Cho dù phải đau khổ đến đâu, ngay cả phải chết, con sẽ không bao giờ bỏ điều con đã chọn.”

Từ nhỏ trong gia đình ngài đã được mọi người gọi là thiên thần nhỏ. Những tháng ngày trọ học, ngài sống như một ngôn sứ. Ở nhà tập Dòng Tên tại Roma, ngài trở thành người môn đệ thân thiết của Chúa. Điều ngài hằng tâm niệm là “Tôi sinh ra để sống cho những gì cao quý hơn”nhờ đó ngài vượt lên được những níu kéo của trần gian để tâm hồn luôn hướng tới đời sống thánh thiện hơn. Vừa đúng một năm kể từ ngày bỏ nhà trọ, ngài qua đời tại Rôma ngày 15 tháng 8 năm 1568, khi chưa tròn 18 tuổi. Ngài được Đức Thánh Cha Bênêđictô XII tuyên thánh năm 1762.