Chúng ta đã bước vào Năm Thánh! Vui mừng, hy vọng hay vẫn cứ như thế thôi? Đó là tâm trạng khác nhau của mỗi người! Như thế nào mới gọi là “sống Năm Thánh một cách tròn đầy”? Chúng ta hãy cùng dành ít phút để nhìn lại chính mình!
Cánh Cửa Năm Thánh đã được mở ra, mời gọi tất cả chúng ta cùng tiến vào. Đức Giêsu, là chính Cánh Cửa ấy, đang chờ đợi chúng ta bước qua Ngài và cùng Ngài tiếp nối hành trình dương thế, để đạt đến hạnh phúc quê trời. Lúc này đây, chúng ta đang đứng ở đâu? Nếu chúng ta chỉ đứng ở ngoài để ngóng vào bên trong, xem việc gì sẽ xảy ra, thì vô tình chúng ta đã đẩy mình ra khỏi vòng liên kết của một Chi Thể duy nhất. Và như thế, nguồn mạch nuôi sống chúng ta cũng bị cắt đứt. Nếu chúng ta đang đứng ngay Ngưỡng Cửa với một sự do dự nên hay không nên vào, chúng ta đã để cho những quyền lực thế gian đang lôi kéo chính mình. Cần lắm lúc này một sự can đảm, sẵn sàng giũ bỏ mọi sự trần tục để bước vào! Chắc chắn chúng ta sẽ không hề hối tiếc vì bên trong Đền Thánh là tất cả mọi sự mà chúng ta đang đói, đang khát, đang hy vọng được no thỏa. Hạnh phúc thay ai đã thực sự bước qua Ngưỡng Cửa Năm Thánh! Tâm hồn họ được tràn đầy bình an và vui mừng.
Đức Giêsu, hôm qua, hôm nay và mãi mãi vẫn mở rộng trái tim để ôm ấp cả nhân loại. Lòng thương xót của Ngài không chỉ dừng lại ở những lúc mà chúng ta đón nhận được các ân huệ của Ngài khi chúng ta cầu xin; mà ngay cả khi chúng ta là những tội nhân, những kẻ phản bội, những kẻ đóng đinh Ngài thì Ngài vẫn cứ thương xót. Còn chúng ta, chúng ta có sẵn sàng mở rộng tâm hồn để sự bao dung tha thứ của Thiên Chúa, sự hoán cải chính tâm hồn mình, sự bình an đích thực được tràn ngập trong chúng ta không? Chúng ta càng khóa chặt chừng nào thì tâm hồn chúng ta càng nguội lạnh chừng ấy. Đừng dừng lại bạn ơi! Nếu chúng ta chỉ đứng bên ngoài, chúng ta chẳng thể nào nhận ra Thiên Chúa là ai, lòng thương xót của Ngài như thế nào. Chỉ một chút thời gian thôi, chúng ta có thể nhớ lại tất cả những gì mà mình đã được đón nhận một cách nhưng không và trả lời cho hàng loạt câu hỏi: Vì sao tôi hiện diện trên cõi đời này? Vì sao tôi có thể tồn tại? Vì sao tôi được yêu thương?… Bấy nhiêu đã đủ để chúng ta nhận ra một Thiên Chúa đầy lòng thương xót đã làm gì cho chúng ta. Bấy nhiêu đã đủ để chúng ta cần phải làm gì. Sự quay về của chúng ta trong lúc này là sự cần thiết nhất! Sự quay về ấy sẽ trở nên như một sự hàn gắn sợi dây liên kết giữa Thiên Chúa và chúng ta. Sợi dây ấy có bền, có chặt hay không là nhờ ở lòng thương xót của Ngài và cách sống của chúng ta đấy! Lòng thương xót của Ngài thì không bao giờ thay đổi, lòng thương xót của Ngài thì không bao giờ dừng lại, lòng thương xót của Ngài thì không bao giờ kết thúc. Còn cách sống của chúng ta thì thường thay đổi theo cảm tính, cách sống của chúng ta thì lúc tốt lúc xấu, cách sống của chúng ta thì bất kể ngày mai. Như vậy, liệu sợi dây ấy có bền chặt không? Chắc chắn nó sẽ bền chặt khi chúng ta biết thay đổi cách sống của mình: Sống theo ý của Thiên Chúa. Một khi đã bước vào Cánh Cửa Năm Thánh, tức là cõi lòng chúng ta đã hoàn toàn hướng về Chúa, chắc chắn Ngài sẽ chỉ dạy cho chúng ta cách sống như thế nào. Đó chính là ân huệ lớn nhất mà chúng ta được lãnh nhận khi bước vào Năm Thánh. Ân huệ nhận ra Thiên Chúa là Đấng Hằng Thương Xót và chúng ta là những người con yêu của Ngài. Chúng ta hãy biết làm cho ân huệ ấy ngày một lớn lên để chúng ta càng được yêu nhiều hơn. Đó cũng chính là lời mời gọi cho tất cả những ai đang lưỡng lự ngay Cánh Cửa Năm Thánh! Hãy can đảm lên bạn ơi! Tâm hồn chúng ta càng nhẹ nhàng chừng nào thì càng bình an chừng ấy. Đừng để những gánh nặng của vật chất trần gian hay những mưu toan thế sự làm cho chúng ta trở nên nặng nề, không còn khả năng để bước tới hạnh phúc viên mãn.
Chúng ta hãy sống tròn đầy Mùa Thánh Ân này! Đừng chần chừ trước những gì chúng ta có thể làm được hôm nay để đón nhận phúc lành của Thiên Chúa! Mỗi ngày sống của chúng ta phải được trở nên như lời ca ngợi và tạ ơn Thiên Chúa vì lòng thương xót của Ngài! Từng phút giây của chúng ta phải được trở nên như những chứng từ về tình yêu hải hà của Ngài! Từng nhịp đập, hơi thở của chúng ta phải được trở nên như sự gắn kết giữa chúng ta và Ngài! Có như thế, chúng ta sẽ không bao giờ hối tiếc khi những ngày tháng của Năm Thánh qua đi.
Therese Trần Thị Kim Thoa