THỨ HAI TUẦN XXVII THƯỜNG NIÊN
Lc 10,25-37
Lời Chúa:
“Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp.” (Lc 10,25)
Câu chuyện minh họa:
Truyện ngụ ngôn người Tầu có thuật lại rằng:
Có một cậu bé tên là CHI CHANG, một hôm, bị lạc vào rừng. Cậu đi, đi mãi, không còn biết lối ra. Chiều đến, cậu mệt nhoài, nên ngồi nghỉ dưới một gốc cây cổ thụ cao lớn. Ngước mắt lên, cậu nhìn thấy ở đàng xa giữa cái vườn hoang có một túp lều nho nhỏ tư bề vắng lặng, không một tiếng gà cục tác, không một tiếng chó sủa… bị thúc đẩy bởi tính tò mò và lòng ham thích mạo hiểm, cậu bé tiến về phía túp lều bỏ hoang.
Nhìn qua khe cửa, cậu bé thấy một cụ già nằm dài trên một cái chõng, bộ râu trắng toát. Cậu bé bỗng giật mình nghe tiếng cụ già bảo:
– Hãy bước vào cháu ơi, đừng sợ! Cụ đã nghe tiếng bước chân của cháu từ xa hàng cây số.
Chi Chang đẩy cửa bước vào và đứng bên giường cụ già và hỏi:
– Làm sao cụ có thể nghe tiếng chân của cháu và biết cháu từ xa tới đây được?
– Cháu biết không -cụ già âu yếm trả lời-, khi một người già yếu như cụ suốt ngày chỉ mong đợi có ai ở gần bên cạnh; thì tất nhiên cả niềm ước muốn đó sẽ dồn hết vào tai, và tai trở nên thính gấp bội, có thể nghe tiếng từ xa vọng lại. Cụ nói với cháu một điều này nhé, cháu đừng ngạc nhiên: cho đến nay, cụ đã sống rất nhiều năm, mắt đã từng xem thấy nhiều điều, cụ đã từng hoạt động không ngừng, đã từng giao chiến quyết liệt. Giờ đây, cụ chỉ còn nhớ nhung và chỉ ước vọng một điều duy nhất, đó là được nhìn thấy lại nụ cười của một trẻ thơ. Cháu có thể tặng cho cụ một nụ cười trước khi cụ nhắm mắt lìa trần được không?
Chi Chang sung sướng nở một cụ cười thật tươi, và hơn thế nữa, cậu bé giang tay ôm ghì lấy cụ già, tặng cho cụ một cái hôn thật âu yếm trên vầng trán nhăn nheo vì tháng năm. Rồi cụ già nhắm mắt thiếp đi, như thể để thưởng thức tình âu yếm của một cậu bé ngoan ngoãn, tốt bụng.
Suy niệm:
Khi một người chung thủy thì họ làm hết lòng vì người mình yêu, không mỏi mệt, không tính toán cũng không than trách. Người Samaritanô tuy bận rộn, và cũng không biết nạn nhân ấy là ai, thế mà ông đã hết lòng lo lắng cho nạn nhân mà ông ta gặp trên đường. Ông làm một công việc với trái tim yêu thương thật sự. Tư tế và thầy Lêvi cũng đi trên con đường đó nhưng đã rẻ hướng khác để tránh sự cho đi của lòng nhân hậu, trái tim yêu thương và sự nhạy bén. Nên ông đã không tiếp cận với những đòi hỏi của Tin mừng. Qua đó, Chúa muốn mỗi người hãy học gương của người Samaritanô nhân hậu, biết trao ban tình thương và mang theo trái tim quả cảm của Chúa Giêsu.
Xin cho con biết chạnh lòng thương trước những nhu cầu của anh chị em con, để biết lắng nghe và giúp đỡ những ai cần đến con.
Têrêsa Mai An