Trên những mấm mộ giờ này, có cắm vô vàn những ngọn nến
Cắm lên mộ người thân những ngọn nến lung linh, phải chăng là đang cắm lên đó ngọn lửa tình yêu đang rực cháy trong trái tim mình.
Có thể là ngọn lửa của tình yêu ngày xưa nhung nhớ, một nỗi nhớ khôn nguôi. Có thể là ngọn lửa của tình yêu thương, hiếu thảo của con cháu. Cũng có thể là ngọn lửa của tình sầu hối hận, bởi thái độ đáng trách tệ bạc của mình đã dành cho người quá cố lúc còn sống
Nhưng có một điều rất đặc biệt, rất chung, không hẹn mà gặp, là khi cắm những ngọn nến sáng lên trên những nấm mộ, ai cũng muốn coi đó như là một lời cầu nguyện huyền diệu, uy nghi, mong sao cho bay tới cõi thiên đường, để cầu nguyện cho những người thân yêu đã khuất.
Nhìn vào đi, giữa lòng của những ngọn lửa đang cháy bập bùng, có thể có ai đó, nhìn thấy khuân mặt của mẹ, của cha, của chồng, của vợ, của chị, của em, hiện ra phật phờ trong đó
Qua ánh lửa của ngọn nến, có một đôi mắt u uẩn nỗi sầu buồn, bởi tiếc thương cho một đời đã sống vô nghĩa, không làm được điều gì cho người khác, cho đời sau. Đôi mắt u uẩn vì quá lo lắng cho đời sống vật chất của chồng, của con mà đã sao lãng công việc thờ phượng Chúa. Để rồi bây giờ chẳng biết phải trả lời sao với Chúa.
Có khi vì quá thương vợ, thương con, muốn cho gia đình mình được hạnh phúc, con cái có được điều kiện vật chất, mà mình có khi lại gian dối, lừa đảo, để rồi bây giờ, sự công bằng vô cùng của Chúa, bắt phải đền bù, một thân, một mình ôm lấy nợ đời. Thật cay đắng xót xa.
Có khi vì quá nuông chiều con cái, chỉ lo đến phần xác cho con, không quan tâm đủ đến phần hồn. Để con thành kẻ ngông cuồng, bót nát đức tin, đút lương tâm vào túi, để làm những chuyện suy đồi.
Bởi có thể là một sự thiếu xót trong bổn phận làm mẹ cha, để lại cho con những gương xấu, những lời nói tục tĩu, những thói quen rượu chè, số đề, ăn chơi, để rồi bây giờ, hằn sâu trong tâm trí con cái, khiến chúng còn rất trẻ, mà đã sớm thấm nhập những tệ đoan, khó bề cải đổi, đang bước dần đi trong vòng cương tỏa của ma quỷ. Ước mơ ấy u uẩn, bởi trong nơi luyện tội giờ đây đã hết cơ hội để lập công. Ước mơ một lần đi lễ, một lần lần hạt nhưng mà bây giờ không còn có thể thực hiện được nữa. Ánh sáng đi đường đã tắt. Như Chúa dặn, có làm gì thì làm lúc trời còn sáng, kẻo đến tối thì đã muộn rồi. Bây giờ trời đã tối, đôi mắt ấy, đang đợi chờ những lời kinh tha thiết, những lời kinh âm thầm, những việc bác ái của người thân.
Đôi mắt ấy u uẩn hắt hiu, ẩn chứa nhiều điều tâm sự muốn nói, mà không nói được lên lời, muốn nhắc về một sự thật phũ phàng. Chẳng ai sống mãi được đâu. Cái chết sẽ đến bất ngờ. chẳng thể ngờ trước. Làm gì đó thì làm, xoay xở gì đó thì xoay, nhưng đừng bao giờ bỏ quên phần linh hồn.
Tiếc xót bao nhiêu bây giờ cũng đã trễ. Những nấm mồ trắng xóa cạnh người bây giờ là một dấu chứng. Rồi sẽ có một ngày trên nấm mộ sẽ có tên ta. Nấm mộ ốp lát gạch trắng, sẽ trắng đẹp như những nấm mộ khác.
Nhưng điều ấy chẳng quan trọng, quan trọng chăng là linh hồn ta có được tinh tuyền để thanh thoát.
Giữa nghĩa địa lạnh lẽo nhưng ấm áp tình nghĩa giờ này, hình như có sự hiện diện của vong hồn của những người đã khuất.
Tình thương yêu được nối kết, để thương nhau nhiều hơn. Nhưng thương nhau không chỉ là lý thuyết, mà giá trị ở hành động. Hãy làm gì đó cho người thân yêu. Và hãy nhớ những lời nhắc nhở của những người thân yêu, từ bên kia thế giới vọng về.
Người ơi hãy nhớ. Người chỉ là bụi tro, một mai người sẽ trở về với tro bụi.
D.TEHIM