Năm 1621, lễ Tạ Ơn lần đầu tiên xảy ra tại Hoa Kỳ. Sau khi những người Pilgrims từ nước Anh tìm ra và đặt chân xuống đây để chọn vùng đất sống. Vùng đất dồi dào và màu mỡ, để từ đó con cháu họ và những thế hệ nối tiếp đã lập lên một quốc gia Hoa Kỳ lớn mạnh và giàu có nhất thế giới.
Số người tham dự ngày Lễ Tạ Ơn lần đầu tiên ấy chỉ vỏn vẹn có 140 người, trong đó 90 là người Wampanoag (người da đỏ) và 50 là người Pilgrims. Một số người Pilgrims đã bỏ xác giữa đường trong cuộc hành trình tìm đến đây và cũng đã bị chết rất nhiều khi chưa thích nghi với khí hậu, nhất là những bệnh tật với mùa đông băng giá… 140 người đầu tiên đó, họ đã dành đúng 3 ngày để tế Lễ Tạ Ơn sau khi vụ mùa đầu tiên được thu hoạch.
Vâng, điều đầu tiên là họ tạ ơn Trời, tạ ơn Thượng Ðế đã cho họ được sống sót trên chuyến đường ngàn dặm và đã cho họ gặp may mắn tìm ra được vùng đất màu mỡ, vùng đất có sữa và mật. Họ tạ ơn Thượng Ðế đã chúc phúc cho họ có được một vụ mùa gặt đầu tiên bội thu. Họ cũng không quên tạ ơn những người da đỏ đã giúp họ biết canh tác, trồng trọt và hướng dẫn họ cách chăn nuôi trong những ngày tháng chân ướt chân ráo.
Và hôm nay đây sau gần 400 năm, người dân Hoa Kỳ đã tái diễn lại ngày lễ Tạ Ơn đó mỗi năm như là một sự nhắc nhở con cháu họ phải biết đến ơn Trời, nhớ ơn người và luôn ghi khắc trong lòng “ăn quả nhớ kẻ trồng cây, uống nước nhớ nguồn.”
Qua câu chuyện The First Thanksgiving (Lễ Tạ Ơn Ðầu Tiên) và những người Pilgrims, tôi nhớ ngay đến cuộc đời của tôi.
Xuất thân từ gia đình kém may mắn là mồ côi cha ngay từ thuở lên 10, cộng với hạn chế của sức khỏe để rồi khởi nghiệp thật khó khăn.
Nhớ lại vài chục năm về trước chập chững bước lên Phố khởi nghiệp với cái nghề sửa điện tử… Từ cái thuở hàn vi cho đến ngày hôm nay không biết bao nhiêu chuyện mà kể. Có những bữa nhìn người ta ăn cơm mà phát thèm bởi lẽ trong túi chỉ còn đủ tiền mua… ổ bánh mì nguội…
Cảm nhận này không chỉ của riêng tôi nhưng có lẽ cũng là của nhiều người cơ khổ với cuộc đời và rồi lời tạ ơn càng thêm ý nghĩa khi mình nhận ra ơn lành mình nhận được từ Chúa.
Tham dự Thánh lễ, thi thoảng tôi nghe lời kinh tiền tụng từ vị linh mục chủ tế thật hay và thấm thía: Tuy Chúa không cần chúng con ca tụng, nhưng việc chúng con cảm tạ Chúa lại là một hồng ân Chúa ban, vì những lời chúng con ca tụng chẳng thêm gì cho Chúa, nhưng đem lại cho chúng con ơn cứu độ.
Có người thoạt nhìn tôi cứ nghĩ rằng tôi tài giỏi, tôi thông minh nhanh nhẹn nhưng tất cả đã lầm vì con người tôi không phải vậy. Tất cả đều nhờ ơn Chúa và bởi Chúa.
Cái nghèo, cái khổ, cái khó khăn cứ ôm chầm cuộc đời tôi như đôi bạn hiền thân thiết. Thế nhưng, hơn tất cả và trên tất cả những điều đó chính là ân huệ và tình thương mà Chúa trao cho tôi là kẻ tội lỗi.
Có lẽ tâm tình tạ ơn không chỉ của riêng tôi hay của riêng ai mà của rất nhiều người, của những ai cảm nhận được hồng ân Thiên Chúa trên đời mình. Ngày Lễ tạ ơn hôm nay cũng là một cột mốc đậm nét hơn để nhắc nhớ lời tạ ơn chứ thật ra ngày nào cũng là ngày mà ta cũng phải tạ ơn Thiên Chúa vì Chúa mới là nguồn mạch của mọi ân sủng, của mọi ơn lành.
Nghe lời bài hát Lời Tạ Ơn tôi càng thêm thấm thía:
Lời tạ ơn con dâng lên Chúa khi nắng hồng vừa mới lên, khi hoàng hôn đang xuống dần, xuống dần. Vì ngàn hồng ân như muôn lớp sóng, Chúa thương đổ xuống trên con, tháng năm hoài mãi miên man.
Xin tri ân Ngài bằng khúc hoan ca trong không gian theo thời gian vang mãi. Bao nhiêu tâm tình dệt khúc hoan ca, xin dâng lên Ngài, xin tri ân Ngài.
Người Hoa Kỳ tạ ơn, nhà nhà tạ ơn, người người tạ ơn và riêng bản thân tôi xin dâng ngàn lời tạ ơn lên Thiên Chúa.
Micae Bùi Thành Châu