Mù và tin
Mt 9,27-31
27 Khi ấy, Chúa Giêsu đi ngang qua, có hai người mù chạy theo Chúa và kêu lớn tiếng rằng: “Hỡi Con vua Ðavít, xin thương chúng tôi”. 28 Khi Chúa tới nhà, những người mù tiến lại gần Chúa. Chúa Giêsu phán bảo họ: “Các ngươi có tin rằng Ta có thể làm việc ấy không?” Họ thưa: “Lạy Thầy, có”. 29 Bấy giờ Chúa sờ vào mắt họ và phán: “Các ngươi tin thế nào, thì hãy được như vậy”. 30 Mắt họ liền mở ra, nhưng Chúa Giêsu truyền cho họ rằng: “Coi chừng, đừng cho ai biết”. 31 Nhưng vừa ra đi, họ liền đồn tiếng Người trong khắp miền ấy.
(Nguồn: Ủy ban Thánh Kinh / HĐGMVN)
“Có hai người mù chạy theo Chúa và kêu lớn tiếng rằng: Hỡi Con vua Ðavít, xin thương chúng tôi.” (Mt 9,27)
A- Phân tích (Hạt giống…)
Chuyện này có hai vai:
a. Chúa Giêsu:
– Ngài không muốn cho đám đông dân chúng biết phép lạ Ngài làm. Bởi đó khi hai người mù xin Ngài cứu giúp ở chỗ đông người thì Ngài không đáp lại gì cả. Khi về tới nhà, Ngài mới cứu chữa họ. Cứu chữa họ xong, Ngài “nghiêm giọng” bảo họ “đừng cho ai biết”. Lý do: Chúa Giêsu không muốn người ta tin theo Ngài chỉ vì phép lạ.
– Ngài nhấn mạnh tới lòng tin: trước khi làm phép lạ, Ngài hỏi “Các ngươi có tin rằng Ta có thể làm việc ấy không?”. Sau khi làm phép lạ, Ngài nói “Các ngươi tin thế nào, thì hãy được như vậy.”
b. Hai người mù: đức tin họ rất mạnh
– Họ gọi Chúa Giêsu là “Con Vua Đavít”, tức là tước hiệu người ta gọi Đấng Messia.
– Ban đầu Chúa Giêsu không đáp ứng, nhưng họ cứ theo Ngài cho tới nhà.
– Khi Ngài hỏi, họ tuyên xưng đức tin “Thưa Ngài, chúng tôi tin”.
– Chính Chúa Giêsu nói phép lạ họ được là kết quả của lòng họ tin: “Các ngươi tin thế nào, thì hãy được như vậy”.
Riêng chi tiết câu 31 (Chúa Giêsu bảo họ đừng cho ai biết, “Nhưng vừa ra đi, họ liền đồn tiếng Người trong khắp miền ấy”): xem ra họ không vâng lời Chúa Giêsu. Nhưng các nhà chú giải nghĩ rằng Matthêu viết câu này cho tín hữu trong Giáo Hội thời kỳ sau khi Chúa Giêsu sống lại. Trước khi Chúa Giêsu sống lại thì Ngài muốn giữ “bí mật Đấng Messia” kẻo người ta theo Ngài chỉ vì phép lạ. Nhưng sau khi Ngài đã sống lại rồi thì không cần giữ bí mật ấy nữa, trái lại càng phải “bật mí” để cho nhiều người biết Ngài.
B- Suy gẫm (…nẩy mầm)
1. Chủ đề bài đọc Cựu Ước, và sẽ được ứng nghiệm rõ ràng trong đoạn Phúc Âm:“Ngày đó mắt người mù sẽ được xem thấy”.
2. “Chúa Giêsu chính là ánh sáng. Chỉ trong Ngài chúng ta mới thực sự là người được sáng mắt; chỉ trong Ngài chúng ta mới biết chúng ta là ai? Sẽ đi về đâu? Và đâu là ý nghĩa cuộc sống? Nhưng dĩ nhiên, để có thể tiếp nhận ánh sáng của Đức Kitô, điều kiện kiên quyết là chúng ta phải ý thức được sự mù lòa của mình và quyết tâm ra khỏi sự mù lòa ấy.” (Trích: Mỗi ngày một tin vui)
3. Có nhiều loại mù: mù loà, mù chữ, mù vi tính… nhưng mù không nhận ra Chúa là ánh sáng đời mình có lẽ là tai hại hơn cả.
– Người mù đã dùng đức tin mà đi tới Ánh Sáng thật. Hay nói cách khác, có một cách lần tới được ánh sáng một cách thần diệu, đó là đức tin.
4. Trong đời sống đạo, khi nhận ra mình đang mù và mong tìm về ánh sáng đó là những bước khởi đầu rất tốt cho sự hoán cải và sẽ được biến đổi.
5. Tự phụ đến mù quáng: Con sư tử đến hỏi con tê giác “Ai là chúa tể khu rừng này?”. Con tê giác đáp “Là sư tử chứ ai”. Sung sướng quá, sư tử đến hỏi con hà mã “Ai là chúa tể khu rừng này?”. Và hà mã cũng trả lời “Là sư tử chứ ai”. Sư tử lại đến hỏi con voi “Ai là chúa tể khu rừng này?”. Voi chẳng nói chẳng rằng, dùng vòi túm lấy sư tử, quăng nó lên trời. Khi rơi xuống đất, con sư tử chóang váng mặt này, mình mẩy ê ẩm, nhưng cũng ráng nói vớt vát: “Vì mi ngu quá chẳng trả lời nổi câu hỏi của ta nên ta không thèm ăn thua với mi.” (Lon Jacobe).
(Lm. Carôlô Hồ Bặc Xái)
Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể,
Chúa là Đấng chúng con mến yêu vô cùng. Chúa luôn thi ân giáng phúc cho từng cuộc đời chúng con. Chúa luôn sẵn lòng phù giúp những ai kêu cầu Chúa. Chúa không bao giờ bỏ rơi chúng con. Chúng con xin cảm tạ và tri ân sự quan phòng đầy tình yêu thương của Chúa.
Lạy Chúa, xin cho mỗi người chúng con biết nhìn nhận và nói được như thánh nữ Têrêsa: Tất cả đều là Hồng ân. Vui – buồn – sướng – khổ, giầu có hay nghèo nàn, đều là ân ban của Chúa. Và ân ban vô giá là chính sự hiện diện của Chúa ở giữa chúng con. Ôi, còn có gì hạnh phúc và êm đềm hơn khi được chính Chúa cùng chia sẻ buồn vui trong những thăng trầm của cuộc đời. Sự hiện diện của Chúa như người cha luôn mang lại cho con cái niềm tin, nghị lực, sức phấn đấu và sự ủi an. Vâng, sự hiện diện của Chúa, tựa như đá tảng vững chắc cho chúng con nương nhờ, như thành lũy chở che cho chúng con trong những đêm trường băng giá của cuộc đời đầy khắc nghiệt và gian truân.
Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể! Giờ đây Chúa đang ngự trong tâm hồn chúng con, chúng con xin phó dâng cuộc đời cho Chúa. Xin ban ơn soi sáng để chúng con luôn nhận ra ý Chúa và mau mắn thi hành cho đẹp lòng Chúa. Xin gìn giữ chúng con khỏi những đam mê trần gian để tâm hồn chúng con luôn hướng về trời cao là quê hương đích thực của chúng con. Xin giúp chúng con đừng bao giờ để mình bị ngụp lặn trong tội lỗi, nhưng luôn sống có mục đích, biết phấn đấu vươn lên không ngừng, biết tránh xa tội lỗi và chu toàn bổn phận của mình. Xin giúp chúng con luôn tỉnh thức đón chờ Chúa đến trong cuộc sống và cả giờ lâm tử của cuộc đời chúng con. Amen.
(Lm. Giuse Tạ Duy Tuyền)