Sống chân thật
Mt 23,1-12
1 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng và các môn đệ rằng: 2 “Các Luật sĩ và các người biệt phái ngồi trên toà Môsê: 3 vậy những gì họ nói với các ngươi, hãy làm và tuân giữ, nhưng đừng noi theo hành vi của họ, vì họ nói mà không làm. 4 Họ buộc những bó nặng và chất lên vai người ta, còn chính họ lại không muốn giơ ngón tay lay thử. 5 Mọi công việc họ làm đều có ý cho người ta thấy, vì thế họ nới rộng thẻ Kinh, may dài tua áo. 6 Họ muốn được chỗ nhất trong đám tiệc và ghế đầu trong hội đường, 7 ưa được bái chào nơi đường phố và được người ta xưng hô là “thầy”. 8 Phần các ngươi, các ngươi đừng muốn được người ta gọi là thầy, vì các ngươi chỉ có một Thầy, còn tất cả các ngươi đều là anh em với nhau. 9 Và các ngươi cũng đừng gọi ai dưới đất là cha, vì các ngươi chỉ có một Cha, Người ngự trên trời. 10 Các ngươi cũng đừng bắt người ta gọi là người chỉ đạo, vì các ngươi có một người chỉ đạo, đó là Đức Kitô. 11 Trong các ngươi ai quyền thế hơn sẽ là người phục vụ các ngươi. 12 Hễ ai tự nhắc mình lên, sẽ bị hạ xuống, và ai tự hạ mình xuống, sẽ được nâng lên”.
(Nguồn: Ủy ban Thánh Kinh / HĐGMVN)
“Những gì họ nói với các ngươi, hãy làm và tuân giữ, nhưng đừng noi theo hành vi của họ, vì họ nói mà không làm.” (Mt 23,11)
A- Phân tích (Hạt giống…)
Lời Chúa hôm nay đặc biệt nói với các “thủ lãnh”
1. Bài đọc I (trích sách Isaia): Tiên tri Isaia bảo các thủ lãnh Sôđôma và Gômôra “hãy làm điều lành, hãy tìm kiếm công lý”, đó là cách để ta được Chúa thứ tha: “cho dầu tội lỗi các ngươi như màu đỏ thắm, cũng sẽ trở nên trắng như tuyết; cho dầu đỏ như vải điều, cũng sẽ trở nên trắng như len”. Ta hãy chú ý tới những động từ “làm”, “tìm kiếm”. Đó là những hành động tích cực chứ không phải là những tâm tình hay lời nói suông.
2. Trong bài Phúc Âm, Chúa Giêsu nói về những người biệt phái và luật sĩ. Họ nói nhiều nhưng làm ít, nói tốt nhưng làm xấu. Họ lo tô vẽ dáng bề ngoài cho đạo đức mẫu mực nhưng lòng họ thì hám danh, phô trương và tham lam. Chúa phân biệt rõ hai phương diện: những gì họ nói thì đều là nói lời Chúa, nên hãy nghe theo; nhưng những việc họ làm thì mâu thuẫn với những lời họ dạy, cho nên đừng bắt chước.
B- Suy gẫm (… nẩy mầm)
1. Là Linh mục, tu sĩ thì theo một phương diện nào đó cũng là làm “lãnh đạo”, vì cách sống của chúng ta ảnh hưởng đến cách sống của người khác. Sám hối của kẻ “lãnh đạo” là:
– Không chỉ nói mà còn làm.
– Không chỉ lo cho dáng vẻ bề ngoài của mình có vẽ mô phạm, mẫu mực mà còn phải trau dồi cái tâm đạo đức thật của mình.
2. Isaia đặc biệt bảo các nhà lãnh đạo hãy quan tâm đến những kẻ yếu thế dưới quyền mình: “hãy cứu giúp kẻ bị áp bức, trẻ mồ côi và người goá bụa”
3. Người kia kể lại giấc mơ khủng khiếp như sau: Tôi thấy mình đứng trước một biệt thự nguy nga. Bước vào trong tôi thấy hai hành lang với hai hàng chữ ”Bên phải dành cho người Công Giáo; bên trái dành cho kẻ ngoại”. Tôi đi theo hàng lang bên phải. Đi được một lúc tôi tới ngã rẽ khác, lần này tôi đọc thấy bảng chỉ dẫn như sau ”Bên phải dành cho người có đức tin vững mạnh, bên trái dành cho kẻ có đức tin yếu kém”. Tôi lại đi theo bên phải. Đến một ngã rẽ khác, tôi loại thấy bảng chỉ dẫn ”Bên phải dành cho những người có lòng bác ái, bên trái dành cho những kẻ ích kỷ”. Tôi lại chạy qua bên phải. Cuối cùng tôi gặp bảng chỉ dẫn ”Bên phải dành cho những ai có đời sống thánh thiện, bên trái dành cho những kẻ tội lỗi”. Một lần nữa, tôi chọn bên phải. Tôi đang hân hoan rảo bước thì bỗng một cảnh tượng hãi hùng khủng khiếp hiện ra ở cuối hành lang ấy: cảnh hoả ngục với muôn vàn hình khổ không lời nào tả xiết. Tôi hoảng hốt kêu rú lên và giật mình thức dậy. Sau một phút, tôi tự hỏi” Phải chăng cuộc sống đạo của tôi toàn là giả hình như giấc mơ hãi hùng ấy?” (Trích “Món quà giáng sinh”)
(Lm. Carôlô Hồ Bặc Xái)
Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể,
Vì yêu thương chúng con, Chúa đã tự hạ mình trở nên loài người chúng con. Chúa còn trở nên bé nhỏ qua tấm bánh đơn sơ để hoà quyện trong máu thịt chúng con. Chúa đã chịu tan biến mình để chúng con được sống sung mãn trong tình thường của Chúa.
Nhưng Chúa ơi, sao loài người chúng con lại thích đánh bóng chính mình, thích nổi trội giữa mọi người? Chúng con thích được khen ngợi, thích được tán dương. Phải chăng vì kiêu căng mà chúng con đã không thể sống khiêm tốn trước mặt nhau? Phải chăng vì kiêu căng mà chúng con đã nhiều lần khinh dể, nói hành, nói xấu, bêu xấu và dèm pha người khác để tôn mình lên? Xin tha thứ vì những lần chúng con xét đoán tha nhân một cách bừa bãi. Xin tha thứ vì những lần chúng con sống thiếu chân thật với Chúa và tha nhân.
Lạy Chúa Giêsu mến yêu, Chúa đã tự hạ để trở nên mọi sự cho mọi người. Xin cho chúng con luôn sống đơn sơ, bé nhỏ để Chúa được lớn lên trong chúng con và chúng con có thể mang Chúa đến trong yêu thương, hoà hợp với mọi người. Amen.
(Lm. Jos. Tạ Duy Tuyền)