Chúa à!
phải chăng những kẻ đi theo Ngài
đã được mời gọi để đứng bên lề cơn lốc cuộc đời,
để hòa nhập mà chẳng hòa tan
để đồng hành nhưng không đồng hình dạng
để đến lặng lẽ và đi trong lặng lẽ?…
Chỗ đứng ấy có cho họ sự bình an
có đổ đầy lòng họ niềm hoan lạc và ân sủng?
Trong tận sâu con tim của họ
có chỗ cho nỗi buồn hay những niềm thao thức chăng
khi đôi tay giới hạn và nhỏ bé của họ
thường bất lực trước nỗi khổ đau của con người,
khi tấm thân thánh hiến vẫn còn những bợn nhơ
đôi khi đã phủ mờ chân dung Đấng Cứu Thế?
Chúa ơi!
Chúa biết trần gian
vẫn cần lắm người tu sĩ – kẻ bên lề
tựa những hàng cây đứng lặng im trên con đường về quê cũ,
để mời gọi những bước chân đa đoan
trở về sau bao ngày phong trần lam lũ.
Với Thánh Lễ và lời kinh, với hy sinh và đức mến,
họ là hiện thân của một bến đỗ an bình
mời gọi những bước chân hoang lạc
tìm về với vòng tay Cha nhân lành từ ái
Nài xin Ngài trợ lực cho người tu sĩ
luôn kiên trung làm bóng tùng đứng bên lề,
dẫu ngả nghiêng giữa dòng đời sóng gió
đời họ vẫn bền chắc nhờ cội rễ hồng ân.
Xin cho đời họ luôn được đồng hành và đỡ nâng
nhờ bao lời nguyện thầm thỉ của đoàn dân Chúa.
Tác giả: Hoàng Yến