Theo news.va- Nếu chúng ta muốn tôn vinh Thiên Chúa, chúng ta phải nhớ rằng Ngài đã làm cho chúng ta điều đó trước. Nhưng đồng thời cũng giúp chúng ta nhớ lại tội lỗi của mình. Điều đó có nghĩa là trung thực với chính mình. Đó là nội dung chính trong bài giảng của Đức Thánh Cha Phanxicô trong thánh lễ sáng hôm qua 07.10 tại Nguyện đường Santa Marta.
Thiên Chúa đã chọn lựa một dân tộc và Ngài dõi bước theo họ trong suốt cuộc hành trình sa mạc, ngang qua cuộc đời của họ. Suy gẫm dựa trên bài đọc I, nói về Thánh Phaolô nhắc lại cuộc sống quá khứ tội lỗi của mình.
Những gì Thiên Chúa đã thực hiện với dân riêng của Ngài thì Ngài cũng đang làm điều đó cho mỗi người chúng ta. Những người chưa bao giờ nghe nói về Chúa Giê-su Ki-tô thì nơi chỗ nào họ được chọn để trở nên là Ki-tô hữu? Phải chăng nơi người này người nọ, hay nơi này nơi kia? Nơi chỗ gặp gỡ Chúa đó là ân sủng: Ân sủng của tình yêu.
Thánh Phaolô là một người hăng say bắt bớ Hội thánh đã nhớ lại những gì mình đã làm. Phao-lô không nói ” do tôi tốt, tôi là con của gia đình này, tôi thuộc hàng quý tộc kia …” Không phải vậy! Phao-lô thú nhận: “Tôi là một kẻ bách hại, tôi đã làm chuyện xấu xa”. Phao-lô nhớ lại cuộc hành trình ban đầu của mình.
Việc nhớ lại hành trình cuộc đời không phải là một thói quen phổ biến. Chúng ta đừng quên quá khứ, chúng ta đang sống trong thời hiện tại nhưng đừng quên đi quá khứ. Và mỗi chúng ta có một câu chuyện riêng… một câu chuyện của ân sủng, một câu chuyện tội lỗi, một câu chuyện về cuộc hành trình, rất nhiều điều … Việc gợi nhớ lịch sử đời mình là cơ hội tốt để cầu nguyện. Một lời cầu nguyện tương tự như Phaolô, như khi ngài thốt lên: “Thiên Chúa chọn tôi. Chính Ngài gọi tôi! Ngài đã cứu tôi! Ngài là bạn đồng hành của tôi trong cuộc hành trình ….”
Việc nhớ lại hành trình đời mình là để tôn vinh Thiên Chúa. Nhớ lại tội lỗi của chúng ta và qua đó Chúa đã cứu chúng ta là để tôn vinh Thiên Chúa. Thánh Phao-lô nói rằng, ngài chỉ biết có hai điều thôi: tội lỗi của mình và ân sủng nơi Đấng chịu đóng đinh, ân sủng của Chúa. Thánh Phao-lô tự hào về những tội lỗi của mình. Tôi là một kẻ tội lỗi, nhưng Chúa Kitô chịu đóng đinh đã cứu tôi và ngài tự hào về Chúa Kitô. Đây là ký ức của Phao-lô. Đó là nhớ lại chính Chúa Giêsu mời gọi chúng ta thực hiện.
Khi Chúa Giêsu nói với Martha:… Con lo lắng và bối rối nhiều chuyện quá, chỉ cần một điều thôi, Maria đã chọn phần tốt nhất. Chúa muốn nói điều gì? Lắng nghe Lời Chúa và ghi nhớ. Anh chị em không thể cầu nguyện nếu như không thể nhớ đến câu chuyện đời mình. Mỗi người chúng ta đều có một góc riêng nào đó. Và với câu chuyện từ trái tim, chúng ta đi dần đến với cầu nguyện. Thường thì chúng ta hay bị phân tâm, giống như Martha, vì công việc, vì quá nhiều vấn đề trong ngày, vì những điều mà chúng ta phải làm và chúng ta quên câu chuyện đời mình.
Mối liên hệ của chúng ta với Thiên Chúa không phải bắt đầu vào ngày rửa tội. Mối liên hệ này đã có từ muôn thuở. Khi Thiên Chúa nhìn đến chúng ta và chọn chúng ta. Mọi chuyện khởi đi từ trái tim của Thiên Chúa.
Luôn nhớ rằng, chúng ta đã được tuyển chọn, được Thiên Chúa chọn. Hãy nhớ lại hành trình của giao ước. Chúng ta có tôn trọng giao ước này hay không? Chúng ta là những tội nhân và chúng ta đừng quên điều đó và chúng ta nhớ lời hứa của Thiên Chúa đối với chúng ta để không bao giờ thất vọng, nhưng tràn đầy hy vọng. Đó là lời cầu nguyện đích thực.
Kết luận bài giảng, ĐTC mời gọi cầu nguyện với Thánh Vịnh 138: “Chúa dò thấu con và Ngài biết rõ, biết cả khi con đứng con ngồi, con nghĩ tưởng gì Ngài thấu suốt từ xa”. Đó là lời cầu nguyện để nhớ đến sự hiện diện của Thiên Chúa bởi vì câu chuyện của chúng ta là câu chuyện về tình yêu của Thiên Chúa dành cho con người.
Hoàng Minh