Ta chìm đắm trong hai từ: “định mệnh”,
Dù muốn, dù không, nó phủ lấp kiếp người,
Người đang cười, hay khóc, sống kề nhau,
Người hoan vui, kề bên người đau khổ.
Vui hay khổ điều ẩn dấu phận người,
Hỏi cuộc đời, ai mãi sống vui tươi?
Hay phận người, ai mãi hoài đau khổ?
Mỗi một người, khóc cười đều chung nhau.
Nếu khổ đau là định mệnh kiếp người,
Vậy hạnh phúc là chi, niềm vui sống,
Như áng mây, mờ nhạt nơi trời rộng,
Thoáng bên đời, rồi vô định thôi sao?
Sống và chết, như hai cực định hình,
Gom con người vào khung trời hiện hữu,
Ở nơi đó, con người có tự do,
Hay vòng vo, cho qua ngày đoạn tháng?
Kinh nghiệm sống, giữa đất trời mơ màng,
Dễ hiểu lắm, khoảnh khắc đời ân ban,
Nhưng thường nhật, với bao điều lo lắng,
Lại nhuốm màu, định mệnh, cuộc đời trôi.
Sao biết được, định mệnh trên đất này,
Khi giới hạn chỉ biết ngày ta sống?
Ta hoang tưởng, hay cuộc đời vô lượng,
Gán phận người với nhật, nguyệt, chòm sao?
Nếu biết trước tương lai, đời dẫn vào,
Với oan trái, định mệnh từng ngày sống,
Vậy có còn, hy vọng trời cao rộng,
Còn lạc quan, trước cảnh đẹp núi sông.
Tương lai luôn, là một điều vô định,
Tự mỗi người, hãy kiến tạo riêng mình,
Chẳng có gì trong định mệnh, biết trước,
Nên vẫn còn hy vọng, bước chân đi.
—Tâm Gia—