“Cứ phục vụ một ly bia, chúng tôi tặng một câu Thánh Kinh và một nụ cười”

Noé 23 tuổi, anh vừa từ Ngày Đại hội Giới Trẻ Quốc tế về. Anh vừa học xong, trước khi đi làm việc, anh quyết định dành ra hai tuần để đi dự Ngày Đại hội Giới Trẻ Quốc tế ở Ba Lan… theo xe thực phẩm. Anh trở về sau một chuyến đi thích thú.

aleteia.org, Jean Muller, 2016-08-18

Từ Ngày Đại hội Giới Trẻ Quốc tế về, Noé kể chuyến đi Paris-Krakow bằng xe thực phẩm

 

 

Aleteia: Xin anh cho biết dự tính cho chương trình Ngày Đại hội Giới Trẻ Quốc tế của anh như thế nào?

Noé: Tôi đi dự Ngày Đại hội Giới Trẻ Quốc tế với Anuncio, bạn biết đó Anuncio là cơ quan đã tổ chức các sự kiện Krakow-Beach, các buổi trình diễn cho các nhóm ca nhạc Glorious, Turpin, Hopen…! Bạn hình dung thêm một chút nhé: một bối cảnh bên bờ Vistule, ở ngay trung tâm Krakow nơi có hàng chục ngàn người đi qua trong Ngày Đại hội Giới Trẻ Quốc tế! Thế có điên không chứ!

Cơ quan Anuncio đã có từ 8 năm nay. Mục đích là nhân lên các sáng kiến để giảng Phúc Âm. Dựng máy giặt khổng lồ

 ở các nơi công cộng ở Paris, diễn hành với âm nhạc, xe thực phẩm, tổ chức các buổi hòa nhạc hàng năm như ở Krakow-Beach.

Lần này chúng tôi đi từ Paris-Krakow mười ngày trên mười xe mini-buýt, mỗi ngày chúng tôi ngừng ở một tỉnh khác nhau để giảng Phúc Âm ngoài đường.

Giảng Phúc Âm ngoài đường đòi hỏi một cố gắng vượt bực lúc đầu, nhưng chúng tôi có những cuộc gặp gỡ lạ lùng, giáo dân thố lộ: “Tôi ở trong tình trạng điên loạn hoàn toàn”, “Tôi vừa mất một đứa con”, “Tôi không biết cầu nguyện”, “Chúa không thể thương tôi, tôi quá hư”, … Chỉ trong vòng một giờ làm việc, ít nhất bạn có thể gặp một người cần đến bạn trong lúc đó! Bạn cảm thấy thật khẩn cấp, những người mà bạn hay gặp trên đường đi của mình nhưng bạn không ngừng lại, và thật sự họ cần được yêu và được nghe.

Tại nơi tổ chức các buổi hòa nhạc, các thừa tác viên tiếp những người qua lại, nghe họ và làm chứng đức tin kitô của mình với họ. Về phần tôi, tôi lên đường theo xe thực phẩm: một chiếc xe tải một bên mở ra để làm ‘quán’ bán thức ăn! Chúng tôi tạo một khung cảnh thiện cảm và an bình cho các thừa tác viên và cư dân các nước mình đi qua để làm thuận tiện cho các cuộc gặp gỡ và thảo luận.

Cứ mỗi ly bia chúng tôi phục vụ, chúng tôi tặng một câu Thánh Kinh và một nụ cười cho khách hàng: rao giảng Phúc Âm bắt đầu từ đó!

Anh có thể kể một ngày làm việc bình thường trên xe thực phẩm không?

Chúng tôi dậy sớm để sống với nhóm gồm 60 người của cơ quan Anuncio. Buổi sáng là bài giáo huấn, hương nguyện, thư giãn, ăn uống, sinh hoạt. Nhóm của chúng tôi nhỏ nên tất cả mọi người gặp mọi người. Chúng tôi sống trong tình bằng hữu mấy tuần này nên khi xa nhau thì thật là buồn.

Buổi chiều là đi đường và chuẩn bị cho công việc buổi tối. Sau khi dọn dẹp xong buổi tối, chúng tôi thường họp nhau lại để uống ly bia: đó là giây phút thần tiên!

Có khó để phối hợp công việc trên xe và cầu nguyện không?

Ở Anuncio, chúng tôi không đọc hương nguyện: mỗi ngày chúng tôi có ba mươi phút đến một giờ với Chúa. Như thế, chúng tôi có cuộc hẹn với Chúa mỗi ngày, và cả là một sự khác biệt. Công việc phục vụ của chúng tôi một cách nào đó đã là cầu nguyện và làm chứng! Đúng là như vậy.

Đâu là các kinh nghiệm phong phú anh có trong chuyến đi này?

Cá nhân tôi có hai chuyện đặc biệt đánh động. Ở khuôn viên Misericordiae, khi Đức Phanxicô nói chúng tôi phải rời ghế sofa, tôi xem câu này như ngài nói riêng với tôi: dù trong đời sống sinh viên hay trong đời sống nghề nghiệp, dấn thân giảng Phúc Âm phải là một trong các ưu tiên của chúng tôi! Những người chúng tôi gặp mỗi ngày họ thật sự khao khát!

Tôi cũng được đánh động bởi một cuộc gặp gỡ ở Nuremberg trong một sứ vụ. Tôi gặp một bà đến từ Ukraina, bà cần nói chuyện, bà ngừng xe đạp trước xe thực phẩm. Tôi đến giải thích cho bà biết những gì đang xảy ra, các bạn trẻ tụ họp ở đây, các buổi hòa nhạc, các băng rôn, vv..

Bà giải thích cho tôi, bà không tin có Chúa vì khi còn đi học ở Nga, bà được dạy là không có Chúa. Không bỏ lỡ dịp, tôi mời bà vào nhà thờ trước mặt, nơi đang có giờ chầu để chính bà chứng thực. Sau khi cầu nguyện với bà, bà ở lại một mình lâu trong nhà thờ: tôi nghĩ có một cái gì đó giữa Chúa và bà. Tôi để bà lại ở nhà thờ, tôi ra đường lại.

Thật cực kỳ đơn giản: bất cứ ai cũng có thể làm như vậy, nó làm bừng lên đức tin của bạn và nó lấp đầy niềm vui cho bạn. Và đó là thành quả đầu tiên thấy được, cảm nhận có một niềm vui trong công việc của mình. Cái gì xảy ra nơi quả tim tín hữu… là xảy ra trong quả tim của Chúa!

Nếu bạn muốn biết thêm hoặc muốn thử, xin hẹn bạn cuối tuần đầu tháng 10: xin mời tất cả các bạn trẻ Paris!

Marta An Nguyễn chuyển dịch

Nguồn tin: Phanxico