Lời Chúa: Lc 2, 41-52
Hằng năm, cha mẹ Ðức Giêsu trẩy hội đền Giêrusalem mừng lễ Vượt Qua. Khi Người được mười hai tuổi, cả gia đình cùng lên đền, theo tập tục ngày lễ. Xong kỳ lễ, hai ông bà trở về, còn cậu bé Giêsu thì ở lại Giêrusalem, mà cha mẹ chẳng hay biết. Ông bà cứ tưởng là cậu về chung với đoàn lữ hành, nên sau một ngày đường, mới đi tìm kiếm giữa đám bà con và người quen thuộc. Không thấy con đâu, hai ông bà trở lại Giêrusalem mà tìm.
Sau ba ngày, hai ông bà mới tìm thấy con trong Ðền Thờ, đang ngồi giữa các thầy dạy, vừa nghe họ, vừa đặt câu hỏi. Ai nghe cũng ngạc nhiên về trí thông minh và những lời đáp của cậu. Khi thấy con, hai ông bà sửng sốt, và mẹ Người nói với Người: “Con ơi, sao con lại xử với cha mẹ như vậy? Con thấy không, cha con và mẹ đây đã phải cực lòng tìm con!” Người đáp: “Sao cha mẹ lại tìm con? Cha mẹ không biết là con có bổn phận ở nhà của Cha con sao?” Nhưng ông bà không hiểu lời Người vừa nói.
Sau đó, Người đi xuống cùng với cha mẹ, trở về Nadarét và hằng vâng phục các ngài. Riêng mẹ Người thì hằng ghi nhớ tất cả những điều ấy trong lòng. Còn Ðức Giêsu, ngày càng khôn lớn, và được Thiên Chúa cũng như mọi người thương mến.
Suy niệm:
Khi nghĩ đến Thánh Gia, ta thường nghĩ đến một gia đình
hết sức bình yên, đầy ắp tiếng cười và niềm hạnh phúc.
Một gia đình có Chúa như gia đình Thánh Gia
dĩ nhiên không thể nào sóng gió chạm đến được.
Bài Tin Mừng hôm nay lại cho ta thấy một sự cố xảy ra,
một chuyện không vui, kéo theo nhiều âu lo và nước mắt.
Mà chuyện ấy lại xảy ra sau những ngày lễ rất vui.
Đó là tuần lễ Vượt Qua, lễ lớn nhất của dân Do-thái.
Cả gia đình gồm thánh Giuse, Mẹ Maria và Cậu Giêsu
vượt đoạn đường xa để lên Đền thờ Giêrusalem mừng lễ.
Họ vui vẻ đi chung với các đoàn hành hương.
Khi lễ kết thúc, hai ông bà trở về Nadarét,
Nghĩ rằng cậu con trai mười hai tuổi của mình đi với bà con,
sau một ngày đàng hai ông bà mới đi tìm nhưng không thấy.
Hẳn cả hai đã rơi vào tình trạng hốt hoảng, lo sợ.
Họ không biết điều gì đã xảy ra cho con mình,
đứa con được Thiên Chúa ban như một quà tặng.
Hai ông bà tìm kiếm trong tuyệt vọng và nước mắt,
gặp ai cũng hỏi, nhưng chẳng ai thấy bóng cậu bé Giêsu.
Những ngày lễ vui bỗng trở thành u ám, buồn thảm.
Vòng trở lại Đền thờ để tiếp tục tìm kiếm,
cuối cùng họ sửng sốt khi tìm thấy con ngồi rất bình yên,
như đang trò chuyện với các bậc thầy ở đó.
Chẳng nói thì ai cũng biết hai ông bà vui đến thế nào.
Họ đã mất ba ngày tìm kiếm con rồi mới tìm thấy.
Nhưng người Mẹ không thể không buông lời trách con:
“Tại sao con lại làm như vậy? Cha mẹ đã khổ tâm tìm con!”
Như Đức Maria, chúng ta cũng ngạc nhiên về Cậu Giêsu.
Cậu đã mười hai tuổi, hẳn đã biết cách cư xử với cha mẹ.
Cậu có thể ở lại Đền thờ, sao Cậu không nói một lời,
như thế tránh được bao là khổ đau và nước mắt.
Nhưng điều làm ta bị sốc lại là câu trả lời của Cậu.
Cậu trả lời câu hỏi tại sao bằng một câu hỏi tại sao khác:
“Tại sao cha mẹ tìm con?
Cha mẹ không biết con phải ở nhà của Cha con sao?”
Có người con nào dám nói với mẹ mình câu đó không,
khi nước mắt người mẹ chưa kịp khô?
Dĩ nhiên cả hai ông bà đều không hiểu lời của Cậu (Lc 2,50).
Mẹ Maria có thói quen của một tâm hồn chiêm niệm.
Khi Mẹ không hiểu thì Mẹ không bực bội gạt đi,
nhưng giữ kỹ mọi chuyện trong trái tim Mẹ (Lc 2,51).
Nhờ đó Mẹ từ từ đi sâu vào mầu nhiệm của Con mình,
từ từ hiểu hơn những gì trước đây Mẹ không hiểu.
Hành động và lời nói của Cậu Giêsu trong biến cố này
không phải là dấu hiệu nổi loạn của tuổi mới lớn,
muốn tự khẳng định mình trước quyền uy của mẹ cha.
Nhưng đây là dấu hiệu trưởng thành đầu tiên của Cậu Giêsu.
Cậu ý thức mình không những phải vâng phục cha mẹ,
mà nhất là phải vâng phục Thiên Chúa,
Đấng mà Cậu bắt đầu có tương quan thân thiết,
Đấng mà Cậu trìu mến gọi là “Cha của con” (Lc 2,49; Ga 2,16).
Khi nhận ra Cha muốn mình “phải” ở lại nhà Cha,
Cậu đã làm một quyết định khó khăn, khiến cha mẹ buồn.
Điều này cho thấy Cậu có một sự độc lập nào đó với cha mẹ,
và cho thấy sự tùy thuộc hoàn toàn của Cậu vào Thiên Chúa.
Khi nghĩ đến Mầu nhiệm Nhập Thể,
ta thường nghĩ tới Hài Nhi Giêsu sinh ra ở Belem.
Thật ra Con Thiên Chúa đã lớn lên khi mười hai tuổi,
và tiếp tục lớn lên quân bình về thể lý, trí tuệ và tâm linh,
cho đến khi đi sứ vụ cho Cha ở tuổi ba mươi (Lc 2,40.52).
Đây là mầu nhiệm của sự tăng trưởng không ngừng.
Mẹ Maria và Thánh Giuse đã đón nhận mầu nhiệm ấy,
dù gia đình cũng có lúc căng thẳng vì không hiểu nhau.
Mỗi thành viên trong nhà là một mầu nhiệm.
Tin Mừng hôm nay mời cha mẹ lắng nghe con cái,
và giúp chúng tự do đi đúng con đường Chúa mời gọi.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giê su,
sau hơn ba mươi năm sống dưới mái nhà ở Nadarét,
Chúa đã thành một người chín chắn và trưởng thành,
sẵn sàng lãnh nhận sứ mạng Cha giao.
Bầu khí yêu thương đã góp phần không nhỏ
trong việc hình thành nhân cách của Chúa.
Chúa đã học nơi thánh Giuse sự lao động miệt mài,
sự mau mắn thi hành Thánh ý Thiên Chúa,
sự âm thầm chu toàn trách nhiệm đối với gia đình.
Chúa đã học nơi Mẹ Maria sự tế nhị và phục vụ,
sự buông mình sống trong lòng tin phó thác,
và nhất là một đời sống cầu nguyện thâm trầm.
Xin nhìn đến gia đình chúng con,
xin biến nó thành nơi sản sinh những con người tốt,
biết yêu thương tha thứ,
biết cầu nguyện và phục vụ.
Ước gì xã hội chúng con lành mạnh hơn,
Giáo hội chúng con thánh thiện hơn,
nhờ có những người trẻ khôn ngoan, khỏe mạnh,
và tràn đầy ơn nghĩa Chúa.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.