Bài Ðọc I: G 7, 1-4. 6-7
“Tôi phải buồn sầu mãi cho đến tối”.
Trích sách Gióp.
Bấy giờ Gióp nói rằng: “Khổ dịch là đời sống của con người trên trái đất, ngày của họ giống như ngày của người làm công. Cũng như người nô lệ khát khao bóng mát, như người làm công ước mong lãnh tiền công thế nào, thì tôi cũng có những tháng nhàn rỗi, có những đêm người ta bắt tôi làm việc cực nhọc. Nếu tôi đi ngủ, thì tôi lại nói: “Chừng nào tôi mới thức dậy, và chừng nào là đến chiều? Tôi phải buồn sầu mãi cho đến tối”. Ngày của tôi qua nhanh hơn chiếc thoi đưa, nó tàn lụn đi mà không mang lại tia hy vọng nào. Hãy nhớ rằng đời sống tôi chỉ là một hơi thở! Mắt tôi sẽ không nhìn thấy hạnh phúc”.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 146, 1-2. 3-4. 5-6
Ðáp: Hãy chúc tụng Chúa, Ðấng cứu chữa những kẻ giập nát tâm can.
Xướng: 1) Hãy ngợi khen Chúa, vì Người hảo tâm; hãy ca mừng Thiên Chúa chúng ta, vì Người êm ái, thực Người rất đáng ngợi khen. Chúa xây dựng lại Giêrusalem, tập họp con cái Israel phân tán.
Ðáp: Hãy chúc tụng Chúa, Ðấng cứu chữa những kẻ giập nát tâm can.
2) Chính Người chữa những kẻ giập nát tâm can, và băng bó vết thương của lòng họ. Người ấn định con số các ngôi sao, và gọi đích danh từng ngôi một.
Ðáp: Hãy chúc tụng Chúa, Ðấng cứu chữa những kẻ giập nát tâm can.
3) Chúa chúng ta cao cả và mãnh liệt quyền năng, sự khôn ngoan của Người thực là vô lượng. Chúa nâng cao những kẻ khiêm cung, Người đè bẹp đứa ác nhân xuống tận đất.
Ðáp: Hãy chúc tụng Chúa, Ðấng cứu chữa những kẻ giập nát tâm can.
Bài Ðọc II: 1Cr 9, 16-19. 22-23
“Vô phúc cho tôi nếu tôi không rao giảng Phúc Âm”.
Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh em thân mến, nếu tôi rao giảng Tin Mừng, thì không phải để làm cho tôi vinh quang, mà vì đó là một nhu cầu đối với tôi. Vô phúc cho tôi, nếu tôi không rao giảng Tin Mừng. Giả như nếu tôi tự ý đảm nhận việc ấy, thì tôi có công; nhưng nếu tôi bị ép buộc, thì tôi phải làm trọn nghĩa vụ đã giao phó cho tôi. Vậy thì phần thưởng của tôi ở đâu? Khi rao giảng Tin Mừng, tôi đem Tin Mừng biếu không, tôi không dùng quyền mà Tin Mừng dành cho tôi. Mặc dầu tôi được tự do đối với tất cả mọi người, tôi đã đành làm nô lệ cho mọi người, hầu thu hút được nhiều người hơn. Tôi đã ăn ở như người yếu đau đối với những kẻ yếu đau, để thu hút người yếu đau. Tôi đã nên mọi sự đối với tất cả mọi người, để làm cho mọi người được cứu rỗi. Tất cả những việc đó, tôi làm vì Tin Mừng để được thông phần vào lợi ích của Tin Mừng.
Ðó là lời Chúa.
Alleluia: Ga 10,27
Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Chiên của Ta nghe biết tiếng Ta; Ta biết chúng và chúng theo Ta”. – Alleluia.
Phúc Âm: Mc 1, 29-39
“Người chữa nhiều người đau ốm những chứng bệnh khác nhau”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Maccô.
Khi ấy, Chúa Giêsu ra khỏi hội đường, Người cùng với Giacôbê và Gioan đến nhà Simon và Anrê. Lúc ấy bà nhạc gia của Simon cảm sốt nằm trên giường, lập tức người ta nói cho Người biết bệnh tình của bà. Tiến lại gần, Người cầm tay bà, và nâng đỡ dậy. Bà liền khỏi cảm sốt và đi tiếp đãi các ngài.
Chiều đến, lúc mặt trời đã lặn, người ta dẫn đến Người tất cả những bệnh nhân, tất cả những người bị quỷ ám: và cả thành tụ họp trước cửa nhà. Người chữa nhiều người đau ốm những chứng bệnh khác nhau, xua trừ nhiều quỷ, và không cho chúng nói, vì chúng biết Người.
Sáng sớm tinh sương, Người chỗi dậy, ra khỏi nhà, đi đến một nơi thanh vắng và cầu nguyện tại đó. Simon và các bạn chạy đi tìm Người. Khi tìm thấy Người, các ông nói cùng Người rằng: “Mọi người đều đi tìm Thầy”. Nhưng Người đáp: “Chúng ta hãy đi đến những làng, những thành lân cận, để Ta cũng rao giảng ở đó nữa”. Và Người đi rao giảng trong các hội đường, trong khắp xứ Galilêa và xua trừ ma quỷ.
Ðó là lời Chúa.
SUY NIỆM 1: CHÚNG TA HÃY ĐI NƠI KHÁC
Bài Tin Mừng Chúa nhật hôm nay tiếp nối bài tuần trước,
cho ta thấy Đức Giêsu đã sống một ngày sabát như thế nào.
Ngày sa-bát này đầy những bất ngờ.
Ngài đã đến hội đường Caphácnaum, đọc Sách Thánh.
Bỗng nhiên có chuyện xảy ra (Mc 1,23-27).
Một người bị thần ô uế nhập, la to trong hội đường.
Đức Giêsu quát mắng nó và bắt nó phải xuất ra.
Nó vâng lời nhưng đã thét lên một tiếng lớn trước khi xuất.
Trong hội đường mà có chuyện náo động như thế xảy ra.
thật là điều bất ngờ với mọi người tham dự,
và có thể cả với Đức Giêsu,
người lần đầu tiên làm phép lạ trừ quỷ.
Khi việc phụng tự ở hội đường đã hoàn tất,
Đức Giêsu và bốn anh môn đệ ngư phủ về lại nhà của Simôn.
Có lẽ mọi người chờ một bữa cơm trưa.
Tiếc thay bà mẹ vợ của Simôn lại đang sốt, nằm trên giường.
Sau khi nghe về tình trạng sức khỏe của bà,
Đức Giêsu quyết định làm phép lạ chữa bệnh đầu tiên.
Ngài lại gần, chẳng nói gì, chỉ cầm lấy tay bà và nâng dậy.
Lạ thay, cơn sốt lui đi, bà khỏe lại và lo dọn bữa cho cả nhóm.
Chữa bệnh cho bà mẹ vợ ông Simôn cũng là chuyện bất ngờ,
nằm ngoài dự kiến của Thầy Giêsu.
Thầy Giêsu có biết rằng khi ngày sabát đã kết thúc
thì có cả một đoàn người chờ đợi Thầy ngoài cửa không?
Họ đau đủ thứ bệnh tật, họ bị hành hạ bởi quỷ ô uế.
Họ cần một người chữa lành, cần một người trừ quỷ.
Họ từ nhiều nơi kéo đến vì đã nghe danh Thầy.
Thầy Giêsu hẳn đã phục vụ họ từ khi mặt trời lặn đến khuya.
Nhưng số người chờ đợi vẫn còn nhiều, mà sức thì có hạn.
Trước mắt Thầy là cả một thế giới khổ đau mênh mông
đến độ Thầy cảm thấy bất ngờ và quá tải.
Có ai nâng đỡ Thầy trong sứ vụ này không?
Đức Giêsu không chỉ bị bất ngờ bởi những chuyện xảy ra,
Ngài còn có thể vô tình hay cố ý tạo ra những bất ngờ.
Sau một giấc ngủ tương đối ngắn,
Ngài đã dậy sớm, ra khỏi nhà khi trời còn tối mịt.
Ở nơi vắng vẻ, Ngài gặp Đấng đã sai mình, để được nâng đỡ.
Các môn đệ thức dậy, không thấy Thầy, hốt hoảng đi kiếm.
Phải một thời gian sau họ mới tìm được nơi Thầy cầu nguyện.
Họ chỉ mong ép Thầy về nhà, để tiếp tục công việc tối qua.
Thầy Giêsu đã làm môn đệ bất ngờ khi từ chối trở về.
Lần đầu tiên, Thầy không chiều theo ý họ.
“Chúng ta hãy đi nơi khác, đến các làng mạc xung quanh,
để Thầy còn rao giảng ở đó nữa” (Mc 1,38).
Thầy Giêsu kéo họ ra khỏi ngôi nhà ở Caphácnaum.
Có thể đây là ngôi nhà của Simôn và gia đình ông đang ở.
Thầy đòi họ ra đi, dù đám đông bệnh nhân vẫn đang chờ.
Sứ mạng Cha giao không cho phép Thầy dừng lại,
nên các môn đệ cũng phải đi theo Thầy.
Một ngày sa bát của Đức Giêsu ở Caphácnaum đã trôi qua.
Một ngày với những bất ngờ không tính trước được.
Nói cho cùng, ngày nào của Ngài cũng đầy bất ngờ.
Mỗi bất ngờ là một cuộc hẹn của Thiên Chúa.
Đức Giêsu đã bình an đón lấy những bất ngờ mỗi ngày.
Ngài không cứng nhắc trong chương trình do mình ấn định,
nhưng để Cha từ từ dẫn đi từng bước.
Chúng ta có chấp nhận những bất ngờ khó chịu,
những điều làm vỡ kế hoạch mỗi ngày của ta không?
Cầu Nguyện
Lạy Chúa Giêsu,
Mỗi ngày con gặp bao chuyện bực mình.
Có những chuyện xảy ra làm con không vừa ý,
khiến ngày sống của con vắng bóng niềm vui.
Làm sao con có thể đón nhận mọi sự
với nụ cười bao dung,
và coi những trắc trở
như chuyện bình thường của cuộc sống?
Làm sao con dám tin rằng
Chúa vẫn giúp con tìm thấy ý Chúa
qua những chuyện không vui,
đòi con từ bỏ cái tôi,
qua những chuyện không may,
làm con giật mình tỉnh ngộ?
Xin cho con bình an trước vấp váp của con,
và nhẹ nhàng trước vấp váp của người khác.
SUY NIỆM 2: CHIỀU VÀ SÁNG
Sốt không phải là một bệnh nan y.
Nhưng người bị sốt cao không dậy nổi, chỉ nằm thôi.
Khi Ðức Giêsu và các môn đệ đến thăm nhà ông Simon
thì bà mẹ vợ ông đang sốt, nằm trên giường.
Ðức Giêsu đem niềm vui đến cho gia đình ông.
Ngài lại gần, nhẹ nhàng cầm lấy tay bà và nâng dậy.
Cơn sốt lui ngay khiến bà có thể đi lại phục vụ.
Một cơn bệnh đơn giản, một cách chữa bệnh đơn giản.
Ðức Giêsu chẳng nói một lời, chỉ làm một cử chỉ thân ái.
Ngài cầm lấy tay bà và nâng dậy,
như sau này Ngài cầm tay đứa con ông trưởng hội đường,
một cô bé mười hai tuổi đã chết lại đứng dậy được (x. Mc 5,41),
như sau này Ngài cầm tay cậu bé bị động kinh nằm trên đất,
nâng cậu dậy và cho cậu đứng lên (x. Mc 9,27).
Cầm tay, nâng dậy, để một người đang nằm có thể đứng lên.
Sức sống nào truyền qua cử chỉ cầm tay ấy?
Quyền năng nào nâng con người trỗi dậy?
Chúng ta cũng cần được Chúa cầm tay khi không dậy nổi,
cần được Chúa đưa tay ra nắm lấy khi gần chìm như Phêrô.
Khi mặt trời lặn là lúc kết thúc ngày sabát.
Người ta đem đến cho Ðức Giêsu bao người yếu đau đủ loại.
Căn nhà ông Simon hẹp quá khiến nhiều người phải đứng ngoài.
Không rõ bao nhiêu người được chữa lành chiều tối hôm đó.
Nhiều người đã có thể tự về nhà một mình…
Ðức Giêsu đụng chạm đến biển khổ của nhân loại.
Ngài không mong múc cạn, chỉ mong làm vơi đi,
chỉ mong cùng chia sẻ và ban cho nó một ý nghĩa.
Thế giới hôm nay vẫn phải đối đầu với bệnh tật,
như tim mạch, trầm cảm, ung thư, dịch bệnh…
Cần có những người làm vơi nhẹ nỗi đau như Ðức Giêsu.
Sau một ngày bận bịu và mệt mỏi,
Ðức Giêsu đã thức dậy sớm, khi các môn đệ còn ngủ say.
Ngài tìm được một chỗ cầu nguyện khá kín đáo.
Cầu nguyện là nhu cầu thật sự của Ðức Giêsu.
Ngài cần có thời gian rút lui, sống riêng tư một mình.
Ngài cần sống bên Cha, tâm sự về gánh nặng công việc,
về nỗi đau khổ của loài người, về cuộc chiến chống Xatan.
Ðức Giêsu thấy mình cần được Cha cảm thông và nâng đỡ,
cần ánh sáng và nghị lực để làm tròn sứ mạng.
Ngài cần gặp Cha vì Ngài là Con, và vì Ngài được Cha sai.
Ngài sống hết mình cho con người, cho đám đông,
nhưng Ngài cũng say sưa cầu nguyện và hoạt động.
Cầu nguyện đưa Ngài đến với con người,
hoạt động đưa Ngài đến với Cha.
Thành công ở Ca-phác-na-um không làm Ngài dừng chân.
“Mọi người đang tìm Thầy”, mọi người vẫn cần Thầy.
Nhưng Ngài biết còn nhiều chỗ khác cũng đang rất cần.
“Hãy đi nơi khác”, Tin Mừng cần được gieo vãi ở mọi nơi.
Giữ được tính tự do và cơ động, Ðức Giêsu lại lên đường.
Cầu Nguyện
Lạy Thiên Chúa, Ðấng ưa thích sự thinh lặng,
xin dạy chúng con thinh lặng để ở một mình với Ngài,
trò chuyện, lắng nghe và thấm nhuần Lời Hằng Sống.
Xin dạy chúng con thinh lặng nơi con mắt,
biết nhắm lại trước những vấp váp của tha nhân,
biết quay đi truớc những dịp tội gây xao xuyến.
Xin dạy chúng con thinh lặng nơi đôi tai,
để nghe được tiếng kêu của người nghèo đói,
để khép lại trước những mời mọc của ma quỷ.
Xin dạy chúng con thinh lặng nơi miệng lưỡi,
để biết ca tụng Chúa và đem lại an vui cho muôn người,
tránh mọi lời nói gây đớn đau, đổ vỡ.
Xin dạy chúng con thinh lặng nơi trí khôn,
để mở ra trước sự thật và khép lại trước dối trá.
Cuối cùng xin dạy chúng con thinh lặng nơi quả tim,
để tránh xa mọi ích kỷ, thù hằn, ghen ghét,
để yêu mến và ước ao Thiên Chúa trên mọi sự. Amen.
(theo Mẹ Têrêxa Calcutta)
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J