Chúng ta nợ cuộc đời này rất nhiều thứ, nhưng thứ duy nhất không yêu cầu chúng ta phải báo đáp lại, chỉ có thể là tình yêu thương của mẹ cha!
Khi tôi lên giường đi ngủ là 11 giờ đêm. Bên ngoài cửa sổ thì những bông tuyết nhỏ đang rơi…
Tôi chui vào trong chăn, cầm lấy cái đồng hồ báo thức, phát hiện ra nó không kêu được nữa, tôi quên chưa mua pin mà trời thì lạnh thế này tôi lại chẳng muốn dậy. Tôi liền gọi điện cho mẹ.
– Mẹ ơi, đồng hồ báo thức của con hết pin rồi, mai con phải đi sớm đến công ty vì có một cuộc họp. 6 giờ sáng mẹ gọi con dậy nhé?
Giọng mẹ ở đầu bên kia chừng một lúc mới nghe thấy, có lẽ mẹ cũng đang ngủ, mẹ bảo:
– Được rồi con yêu ah!
Khi chuông điện thoại reo, tôi vẫn đang mơ một giấc mơ đẹp. Bên ngoài trời vẫn còn tối, mẹ ở đầu dây bên kia nói:
– Con gái ah! Con mau dậy đi, hôm nay có cuộc họp đấy!
Tôi ngẩng đầu nhìn, mới có 5h40 phút, tôi không nén được sự bực mình.
– Không phải con bảo là 6 giờ mẹ hẵng gọi con hay sao? Con muốn ngủ thêm một chút nữa.
Mẹ ở đầu dây bên kia không nói gì cả, tôi cúp máy. Thức dậy, tôi tắm gội xong xuôi rồi đi làm. Thời tiết thật lạnh, tuyết rơi lả tả giữa trời đất bao la, đứng ở bến xe bus chân tôi run cầm cập. Xung quanh còn mờ mờ ảo ảo, đứng bên cạnh tôi là hai bác đã có tuổi, tóc đã hoa râm, tôi nghe thấy bác trai nói với bác gái.
– Bà xem tối nào bà cũng không ngủ ngon. Mới có mấy giờ sáng đã giục tôi dậy rồi. Bây giờ thì đứng đợi rõ lâu.
Đúng vậy, chuyến xe đầu còn 5 phút nữa mới đến. Cuối cùng thì xe cũng đã đến, tôi lên xe. Lái xe là một chàng trai còn rất trẻ, đợi tôi lên xe xong thì anh ta liền cho xe chạy. Tôi nói với anh ta rằng:
– Anh tài xế này, còn hai bác nữa đang ở dưới mà trời thì lạnh như thế này. Họ đã đứng đợi rất lâu, tại sao anh không đợi người ta lên xe rồi hãy chạy?
Anh ta rất bình tĩnh nói:
– Không sao đâu, đó là bố mẹ của tôi. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi lái xe bus, bố mẹ tôi đến đây để xem tôi đấy mà.
Bỗng nhiên tôi bật khóc, tôi nhìn thấy tin nhắn gửi đến của bố. ” Con gái ah! Mẹ nói là mẹ đã không tốt, cả đêm mẹ ngủ không ngon, dậy từ rất sớm, lo cho con sợ muộn cuộc họp.”
Chúng ta nợ cuộc đời này rất nhiều thứ, nhưng thứ duy nhất không yêu cầu chúng ta phải báo đáp lại, chỉ có thể là tình yêu thương của mẹ cha!
(St)