…Nhìn những sơ già đang thoi thóp sống những ngày cuối đời trên giường bệnh, tôi tự hỏi : « Họ đang nghĩ gì ? ». Nhìn lại hành trình sống một đời người : khi còn trẻ, người ta thích tranh đua ; khi về già, khi ngã bệnh, khi liệt giường, những thứ người ta có được trở thành vô nghĩa….
Sáng nay, khi đứng nhìn một sơ già sống phần lớn nhờ truyền nước, sơ không còn có thể nói, chỉ mở đôi mắt nhìn xa xăm, tôi ngẫm nghĩ : một ngày nào đó mình cũng thế thôi ! Mỗi người đến lượt của mình. Vật chất có là gì ? Danh vọng có là gì ?… Tất cả chỉ là phương tiện để giúp ta đi qua đoạn đường mà ta đang đi và phải đi mà thôi. Chẳng có phương tiện nào là toàn năng cả. Trên mỗi đoạn đường, ta cần một phương tiện khác nhau. Xe hơi chẳng thể giúp ta qua sông, nhưng ta chỉ cần một chiếc thuyền nan. Có những lúc leo đồi núi, ta chỉ cần chính đôi chân của mình. Khi đứng trước cửa « tử thần », ta sẽ thấy phương tiện « cứu cánh » của mình chính là Đức Tin. Niềm tin vào Thiên Chúa Tình Yêu cho chúng ta sự bình an. Bình an chính là điều mà mọi con người kiếm tìm.
Kẻ mạnh cũng như người yếu đều có chung một kết thúc đó là « chết ».Chết trong sự bình an hay chết trong đau khổ tùy thuộc vào thái độ và cách sống của mỗi người ; không ai có thể chọn lựa thay cho người khác, hay để người khác chọn lựa thay cho mình. Ở tuổi còn trẻ mà đã nghĩ đến sống-chết, phải chăng là quá sớm ? Nhiều người trẻ nghĩ rằng : chết còn xa vời đối với tôi. Nhưng ai biết được : sáng sớm mai, tôi còn được mở đôi mắt để thấy mặt trời đang lên, đang chiếu sáng những tia nắng ban mai trên cánh đồng ?
Trải qua những ngày giờ bên các sơ già, bệnh tật, đang đi đến những giờ phút cuối cùng của cuộc đời, và nhìn sự lo lắng, sợ hãi của họ trước sự bấp bênh của đời người, hay nói cách khác, trước cái chết, tôi tự nhủ : « Đừng để cuộc sống trôi qua vô nghĩa, nhưng cần sống đúng chân giá trị của đời mình ». Chân giá trị của đời người chính là tình yêu. Con người được dựng nên để yêu thương và được yêu thương như chính Thiên Chúa đã yêu thương họ. Tất cả mọi người đều có quyền được yêu thương và có bổn phận yêu thương. Ai yêu thương và được yêu thương, người đó được bình an thật. Tôi thương những tâm hồn bất an, bởi vì họ « chưa » hiểu được nguyên lý của đời người ; họ chạy theo lợi lộc trần gian mà không biết rằng, đó không phải là « cứu cánh » của họ.
Tôi còn quá trẻ để nói về những kinh nghiệm của người già, nhưng không phải là quá sớm để nói về ý nghĩa sống của một đời người. Xác định đúng mục đích sống sẽ giúp ta sống đúng ơn gọi làm người của mình. Ai sống trên đời mà lại không tìm kiếm hạnh phúc, không mong muốn được yêu thương ? Chính khi chúng ta tìm kiếm hạnh phúc cho người khác, chính khi chúng ta yêu thương người khác là lúc chúng ta được hạnh phúc và được yêu thương.
Tôi nguyện mong : những người đang được yêu biết chia sẻ tình yêu đó cho người cô đơn, những người đang hạnh phúc biết chia sẻ hạnh phúc đó cho người bất hạnh. Khi có tình yêu thật, người ta có nhiều sáng kiến để chia sẻ tình yêu cho tha nhân !
Bài viết của bạn đọc Mỹ Dung