Bài Giáo Lý II của ĐTC Phanxicô về Hội Thánh: Tầm Quan Trọng của Việc Thuộc Về Dân Thiên Chúa

Chúng ta không thể yêu mến Thiên Chúa mà không yêu thương anh chị em mình; chúng ta không thể yêu mến Thiên Chúa bên ngoài Hội Thánh; chúng ta không thể hiệp thông với Thiên Chúa mà không ở trong Hội Thánh, và chúng ta không thể thành những Kitô hữu tốt nếu không cùng với tất cả những người đang tìm cách theo Chúa Giêsu, như một dân duy nhất, một thân thể duy nhất, và đó là Hội Thánh…
 
 
 

“Chúng ta không  sống cô lập và chúng ta không là những Kitô hữu cách cá nhân, riêng rẽ, không, căn tính Kitô hữu của chúng ta là thuộc về!  Chúng ta là những Kitô hữu vì chúng ta thuộc về Hội Thánh.  Đó giống như một tên họ: nếu tên gọi là “Tôi là một Kitô hữu,” thì tên họ là “Tôi thuộc về Hội Thánh.”

Dưới đây là bản dịch bài Giáo Lý ĐTC Phanxicô ban hành ngày 25 tháng 6 năm 2014 trong buổi Triều Yết Chung được tổ chức tại Quảng Trường Thánh Phêrô.  Hôm nay ĐTC nói về “Tầm Quan Trọng của Việc Thuộc Về Dân Thiên Chúa.”

Anh chị em thân mến, chào anh chị em.

Hôm nay, có một nhóm khách hành hương đang kết hợp với chúng ta trong Đại Sảnh Phaolô VI, là những khách hành hương đang bị ốm.  Bởi vì thời tiết này, giữa sự nóng bức và có thể mưa, nên thận trọng hơn đối với họ là ở lại đó.  Nhưng họ được liên kết với chúng ta qua màn hình lớn.  Và như vậy, chúng ta hiệp nhất với nhau trong cùng một buổi triều yết này.  Và tất cả chúng ta, đặc biệt là ngày hôm nay, chúng ta cầu nguyện cho họ, cho bệnh tình của họ.  Cảm ơn anh chị em.

Trong bài giáo lý thứ nhất về Hội Thánh, hôm thứ tư vừa qua, chúng ta đã bắt đầu với sáng kiến của Thiên Chúa, Đấng muốn thiết lập một dân để đem phúc lành của Ngài đến cho tất cả các dân tộc trên trái đất.  Bắt đầu với ông Abraham và rồi, với rất nhiều kiên nhẫn – và Thiên Chúa đã, rất nhiều! -, chuẩn bị dân này trong Cựu Ước cho đến khi, trong Đức Chúa Giêsu Kitô, dân ấy là một dấu chỉ và công cụ của sự hợp nhất giữa con người với Thiên Chúa và với nhau (x. Công Đồng Chung Vaticanô II, Hiến Chế Tín Lý Lumen Gentium, 1). Hôm nay chúng ta muốn nhấn mạnh đến tầm quan trọng của việc thuộc về dân này, đối với các Kitô hữu.  Chúng ta sẽ nói về việc thuộc về Hội Thánh.

1. Chúng ta không  sống cô lập và chúng ta không là những Kitô hữu cách cá nhân, riêng rẽ, không,căn tính Kitô hữu của chúng ta là thuộc về!  Chúng ta là những Kitô hữu vì chúng ta thuộc về Hội Thánh.  Đó giống như một tên họ: nếu tên gọi là “Tôi là một Kitô hữu,” thì tên họ là “Tôi thuộc về Hội Thánh.”  Thật rất tốt đẹp khi nhận ra rằng việc thuộc về này cũng được diễn tả trong danh mà Thiên Chúa tự nhận cho Mình.  Khi trả lời ông Môsê, trong cảnh “bụi gai cháy” tuyệt vời (x. Xh 3:15), Ngài tự nhận là Thiên Chúa của các tổ phụ.  Ngài không nói: Ta là Đấng Toàn Năng …, không, Ta là Thiên Chúa của Abraham, Thiên Chúa của Isaac, Thiên Chúa của Giacop.  Bằng cách này Ngài tỏ Mình ra là Thiên Chúa, Đấng đã lập giao ước với các tổ phụ của chúng ta, và vẫn trung thành với giao ước của Ngài, và mời gọi chúng ta vào mối liên hệ này là mối liên hệ có trước chúng ta.  Mối liên hệ này của Thiên Chúa với dân Ngài có trước tất cả chúng ta, đến từ thời thời đó.

2. Theo ý nghĩa này, trước hết chúng ta nghĩ đến những người đã đi trước chúng ta và những người chào đón chúng ta vào Hội Thánh với lòng biết ơn với.  Không ai tự mình trở thành một Kitô hữu!  Điều đó hiển nhiên không?  Không ai tự mình trở thành một Kitô hữu.  Các Kitô hữu không được chế ra trong một phòng thí nghiệm.  Các Kitô hữu là một phần một dân đến từ xa.  Kitô hữu thuộc về một dân duy nhất được gọi là Hội Thánh, và Hội Thánh làm cho người ấy thành Kitô hữu vào ngày rửa tội, và sau đó trong tiến trình dạy giáo lý, và vân vân.  Nhưng không ai, không ai tự mình trở thành một Kitô hữu.  Nếu chúng ta tin, nếu chúng ta cầu nguyện, nếu chúng ta biết Chúa và chúng ta có thể lắng nghe Lời Ngài, nếu chúng ta cảm thấy gần gũi và nhận ra Ngài trong anh chị em của chúng ta, đó là vì những người khác, trước chúng ta đã sống đức tin của họ và sau đó đã truyền lại đức tin ấy cho chúng ta.  Đức tin mà chúng ta đã nhận được từ cha ông chúng ta, từ tổ tiên chúng ta, và các ngài đã truyền đức tin ấy cho chúng ta.  Khi nghĩ kỹ về điều ấy, tôi thấy có biết bao khuôn mặt của những người thân yêu đang đi qua trước mắt tôi lúc này: có thể là khuôn mặt của cha mẹ chúng ta là những người đã xin cho chúng ta được rửa tội; của ông bà chúng ta hoặc một số bà con đã dạy chúng ta làm dấu thánh giá và đọc những kinh nguyện đầu tiên.  Tôi luôn luôn nhớ đến khuôn mặt của vị nữ tu đã dạy giáo lý cho tôi, tôi luôn luôn nhớ – bà ấy đang ở trên Thiên Đàng, tôi biết chắc chắn, bởi vì bà là một phụ nữ thánh thiện – nhưng tôi luôn nhớ đến bà và tạ ơn Thiên Chúa vì vị nữ tu này.  Hoặc khuôn mặt của một linh mục, của một linh mục khác, hoặc của một nữ tu, một giáo lý viên, những người đã truyền lại cho chúng ta nội dung đức tin và làm cho chúng ta lớn lên như các Kitô hữu … Vâng, đây là Hội Thánh: một đại gia đình, trong đó chúng ta được đón tiếp và học cách sống như các tín hữu và môn đệ của Chúa Giêsu.

3. Chúng ta có thể sống con đường này không những chỉ nhờ vào những người khác nhưng còn cùng với những người khác.  Trong Hội Thánh không có việc “tự làm lấy,” không có “những người đập tự do.”  Biết bao lần Đức Thánh Cha Bênêđictô đã mô tả Hội Thánh như một Hội Thánh “chúng ta”!  Đôi khi chúng ta nghe có người nói rằng, “Tôi tin Thiên Chúa, tin Chúa Giêsu, nhưng Hội Thánh thì tôi không quan tâm….”  Có bao nhiêu lần chúng ta nghe thấy điều này?  Và điều này không đúng.  Có những người tin rằng họ có thể có một mối liên hệ cá nhân, trực tiếp và tức thì với Đức Chúa Giêsu Kitô ở ngoài sự hiệp thông và trung gian của Hội Thánh.  Đó là những cám dỗ nguy hiểm và tai hại.  Như Đức Đại Giáo Hoàng Phaolô VI đã nói rằng chúng là những phân chia phi lý.  Đúng là việc cùng đi với nhau đòi hỏi nhiều cố gắng, và đôi khi có thể mệt mỏi: việc có thể xảy ra là một số anh chị em chúng ta phải đương đầu với một số vấn đề, hoặc gây tai tiếng cho chúng ta … Nhưng Chúa đã trao phó sứ điệp cứu độ của Ngài cho con người, cho tất cả chúng ta, để làm nhân chứng; và chính trong anh chị em chúng ta, với những hồng ân và giới hạn của họ, mà Ngài đến với chúng ta và làm cho chúng ta nhận ra Ngài.  Và điều này có nghĩa là thuộc về Hội Thánh.  Anh chị em hãy nhớ kỹ: là một Kitô hữu có nghĩa là thuộc về Hội Thánh.  Tên gọi là “Kitô hữu” và tên họ là “thuộc về Hội Thánh.”

Các bạn thân mến, nhờ lời chuyển cầu của Đức Trinh Nữ Maria, Mẹ Hội Thánh, chúng ta hãy xin Chúa ơn không bao giờ sa vào cám dỗ nghĩ rằng mình có thể làm mà không cần người khác, có thể làm mà không cần Hội Thánh, rằng mình có thể tự cứu mình, rằng mình là những Kitô hữu của phòng thí nghiệm.  Trái lại, chúng ta không thể yêu mến Thiên Chúa mà không yêu thương anh chị em mình; chúng ta không thể yêu mến Thiên Chúa bên ngoài Hội Thánh; chúng ta không thể hiệp thông với Thiên Chúa mà không ở trong Hội Thánh, và chúng ta không thể thành những Kitô hữu tốt nếu không cùng với tất cả những người đang tìm cách theo Chúa Giêsu, như một dân duy nhất, một thân thể duy nhất, và đó là Hội Thánh.  Cảm ơn anh chị em.

Phaolô Phạm Xuân Khôi chuyển ngữ