Abuna Nirwan là một linh mục người Iraq, thuộc dòng Phanxicô. Trước khi được thụ phong linh mục, Nirwan đã theo học ngành y khoa và trở thành bác sĩ. Năm 2004, cha Nirwan được gửi đến Thánh địa Israel và được các nữ tu dòng thánh Đaminh Mân Côi, do mẹ Marie Alphonsine Danil Ghattas thành lập, tặng một thánh tích của mẹ Marie Alphonsine và một chuỗi Mân Côi mẹ đã từng dùng để lần hạt. Cha Nirwan luôn mang theo chuỗi Mân Côi này bên mình.
Năm 2009, trong tiến trình điều tra phong chân phước cho mẹ Marie Alphonsine, Tòa Thánh đã yêu cầu tiến hành khai quật thi hài của mẹ Marie Alphonsine. Thông thường việc này do giám mục địa phương thực hiện và ngài cần chỉ định một bác sĩ hiện diện khi khai quật. Cha Nirwan đã được yêu cầu thực hiện việc khai quật và làm báo cáo y khoa. Phép lạ đã được Đức giáo hoàng Biển đức XVI chấp nhận. Vào năm 2015, mẹ Marie Alphonsine đã được Đức giáo hoàng Phanxicô phong lên bậc hiển thánh.
Trước đó, vào ngày 14 tháng 7 năm 2007, trên đường từ Israel về thăm gia đình ở Iraq, cha Nirwan đã bị bọn khủng bố Hồi giáo ở Iraq bắt, nhưng cha được thoát chết nhờ cầu khẩn với mẹ Marie Alphonsine. Cha Nirwan đã kể lại kinh nghiệm phi thường này trong một bài giảng như sau: “Khi đó việc đi lại bằng máy bay không được cho phép. Phương tiện di chuyển là xe hơi. Tôi định là sẽ đến Baghad trước, rồi từ đó sẽ đi về Mosul, nơi cha mẹ cha tôi đang sống. Người tài xế taxi lo sợ vì tình hình ở Iraq. Có một gia đình 3 người, gồm người cha, người mẹ và một bé gái 2 tuổi, đã xin đi cùng chúng tôi. Tài xế taxi cho cha biết là họ đã xin ông điều này và tôi cũng không thấy có gì trở ngại. Họ là những người Hồi giáo. Tài xế là Kitô hữu. Tôi nói với họ là xe có đủ chỗ và họ có thể đi với chúng tôi. Khi xe dừng lại ở một cây xăng, thêm một chàng trai Hồi giáo xin quá giang để đến Mosul. Vì thấy là vẫn còn chỗ nên chúng tôi đồng ý cho anh ta đi cùng.
Biên giới giữa Giordan và Iraq bị đóng cho đến rạng sáng. Khi mặt trời mọc, ngừoi ta mới mở rào chắn và khoảng 50 hay 60 chiếc xe bắt đầu chầm chậm nối đuôi nhau đi qua. Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình. Sau một giờ đồng hồ, chúng tôi đến trạm kiểm soát. Chúng tôi chuẩn bị passport. Chúng tôi dừng lại. Người tài xế nói: “Tôi sợ nhóm người này.” Trước đây nó là một trạm kiểm soát quân sự nhưng các thành viên của một tổ chức khủng bố Hồi giáo đã giết các quân nhân và chiếm quyền kiểm soát nơi này.
Khi đến lượt chúng tôi, họ hỏi chúng tôi passport và họ không yêu cầu chúng tôi xuống xe. Họ mang passport của chúng tôi vào văn phòng. Một người trở ra và nói với tôi: ‘Chào cha, chúng ta đi đến chỗ điều tra. Mọi người có thể đi vào văn phòng.’ Tôi trả lời: ‘Tốt lắm! Nếu chúng ta phải đi thì chúng ta sẽ đi.’ Chúng tôi đã đi bộ khoảng 15 phút cho đến cái lều mà họ chỉ cho tôi.
Khi chúng tôi đến đó, hai người đàn ông bịt mặt đi ra. Một người một tay cầm máy quay phim, tay kia cầm con dao. Còn người kia có râu, tay cầm cuốn kinh Coran. Họ đi đến gần chúng tôi và một người hỏi tôi: ‘Cha ở đâu đến?’ Tôi trả lời là tôi đến từ Giordania. Rồi ông ta hỏi tài xế. Rồi quay qua chàng trai đi cùng chúng tôi, kẹp cổ anh ta từ phía sau và đâm chết anh ta. Họ trói tay tôi lại rồi nói: ‘Cha nè, chúng tôi đang quay lại tất cả việc này cho al Jazeera. Cha muốn nói điều gì không?’. Họ cho tôi một phút để cầu nguyện.
Sau đó người đàn ông đó đẩy tôi quỳ xuống và nói: ‘ông là một linh mục, máu của ông không được đổ ra trên đất vì nó là một sự phạm thánh.’ Do đó, ông ta đi lấy một cái xô và trở lại để cắt cổ tôi. Tôi không nhớ tôi đã đọc kinh nào cầu nguyện trong lúc đó. Tôi rất là sợ hãi và đã nói với mẹ Marie Alphonsine: ‘Nó không cần thiết là lúc con mang mẹ đi với con. Nếu nó cần thiết là Chúa đưa con đi, con sẵn sàng, nhưng nếu không phải là như thế, con xin mẹ đừng để ai khác phải chết.’
Người đàn ông đã dùng tay giữ chặt đầu tôi, giữ vai tôi và giơ con dao lên. Sau vài giây im lặng, ông ta hỏi tôi: ‘Ông là ai?’ Tôi trả lời: ‘Một tu sĩ.’ Ông ta nói tiếp: ‘Tại sao tôi không thể hạ con dao xuống? Ông là ai?’ Rồi không đợi cho tôi có giờ trả lời, ông ta nói: ‘Cha và tất cả mọi người có thể trở về xe.’ Chúng tôi đã trở về chiếc xe taxi.
Từ lúc đó tôi không còn sợ hãi. Tôi biết là một ngày kia tôi sẽ chết, nhưng ngay bây giờ tôi biết rõ nó sẽ chỉ đến khi Chúa muốn. Từ lúc đó tôi không còn sợ hãi điều gì hay sợ hãi người nào. Những điều xảy ra với tôi sẽ do ý Chúa và Người sẽ cho tôi sức mạnh để vác lấy Thánh giá của Người. Điều cần là có đức tin. Chúa chăm lo cho những ai tin vào Người.”
(RadioVaticana 16.05.2017)