Khi khó khăn đau khổ, con người ta thường ứa trào nước mắt và nấc lên tiếng khóc. Do vậy tôi vẫn xem tiếng khóc là dấu chỉ của một cuộc sống lầm than, một số phận hẩm hiu. Khi vừa mới lọt lòng mẹ, em bé òa khóc. Tôi không hiểu nổi tại sao dấu chỉ đầu tiên của một cuộc sống mới vào đời lại là tiếng khóc mà không là tiếng cười. Đời người là hẩm hiu đen tối từ cội nguồn rồi sao!
Qua gặp gỡ và trải nghiệm, tôi nhận ra điều ngược đời khá thú vị nhưng rất thật, đó là con người cũng khóc khi họ đứng trước một niềm vui quá lớn lao không thể diễn tả bằng lời, khóc chứ không phải cười. Tôi hiểu hơn về tiếng khóc chào đời của trẻ thơ, hiểu hơn về đời sống được tặng ban cho con người.
Mỗi khi kỉ niệm ngày sinh, chắc nhiều người cũng nhớ lại tiếng khóc chào đời của mình. Tiếng khóc ấy không còn là dấu chỉ của kiếp sống lầm than. Thay vào đó, nó là sự diễn tả một niềm vui khôn tả, một tâm tình tri ân thay cho lời tạ ơn bởi món quà quá lớn lao đã được trao ban cho tôi.
Thay lời tạ ơn:
Cất lên tiếng khóc chào đời
Thay bao nguyện ước cùng lời tạ ơn!
Tạ ơn mẹ: sinh con ra
Mời ngày chín tháng bao la biển tình
Cho con nên dáng nên hình
Sẻ chia sự sống, thân mình cho con.
Tạ ơn cha: tấm lòng son
Chở che nâng đỡ cho con vào đời
Cho con tình mến diệu vời
Yêu thương gửi gắm tận nơi cung lòng.
Tạ ơn Thiên Chúa quan phòng
Cho con sinh đến ở trong gia đình
Bao la chất chứa ân tình
Tin-yêu nguyện sống cho vinh danh Ngài.
Vinh Sơn Phạm Văn Đoàn, S.J.