Mẹ

Lâu lắm rồi mới có dịp nói chuyện với Em. Giọng em đượm buồn khi trao đổi. Em cho biết là mẹ em bị bệnh phụ nữ, phải mổ ở bệnh viện Hùng Vương, em nhờ tôi hiệp lời cầu nguyện cho mẹ của Em.

 

Khi em nhắc đến Mẹ và nhất là khi em post hình Mẹ thân yêu của mình vào trang cá nhân của Em tôi cảm được Mẹ yêu em rất nhiều và Em yêu Mẹ cũng nhiều thật. Em đang bước vào đời và đứng trước cú sốc này, Em nói với tôi ước gì Em được đến một nơi nào đó vắng lặng để tâm hồn được thảnh thơi. Tôi đùa lại, đến nơi tôi đang ở chẳng có “ma” nào vào cả. Nơi tôi đang ở là nơi bình yên lắm ! Lắm kẻ muốn tận hưởng cái bình yên đó như Em mà chẳng được.

 

Nghe Em nói chuyện, tôi nói với em bằng cung giọng tha thiết rằng dù gì đi chăng nữa thì Em phải cố gắng hết sức lo cho Mẹ. Cùng lắm phải vay mượn để lo sức khỏe cho mẹ để cứu Mẹ.

 

Nghe tôi nói, Em hạ giọng và nói ngay rằng Em biết tại sao tôi lại khuyên em như thế ! Em nói là chắc hồi trước tôi đã không lo cho mẹ tôi nên giờ này tôi hối hận và luyến tiếc …

 

Chờ Em nói xong, tôi bộc bạch cho Em biết về mẹ của tôi … Tôi bắt đầu

 

Chuyện là những năm tháng dài khổ cực trong thời bao cấp, gia đình tôi vô cùng khốn khó gian nan. Vừa bước chân qua thời bao cấp chưa được ráo chân thì mẹ tôi lại vướng vào căn bệnh hiểm nghèo.

 

Thế là mọi sự trong nhà cứ đội nón ra đi để lo cho Mẹ. Cạnh đó, nhờ sự trợ giúp của người thân của Mẹ còn lại ở cách xa nửa vòng trái đất. Dù đã dốc hết sức hết lực để lo cho Mẹ nhưng Mẹ cũng ra đi. Mẹ ra đi khi các con chưa đủ no, gia đình chưa đủ ấm.

 

Thời gian dần trôi, con của Mẹ, trong đó có bản thân tôi ngày khôn lớn. Chúng tôi bước vào đời, bôn ba với cuộc sống đầy khó khăn. Và, khó khăn nhất, thiếu thốn nhất trong đời chúng tôi là vắng bóng Mẹ.

 

Cuộc sống không phải dư nhưng cũng chẳng thiếu, may mắn cũng có chút gì đó gọi là dể dành để phòng thân. Càng được như thế, chúng tôi lại càng đau và nỗi nhớ Mẹ mãi khôn nguôi.

 

Đi ngang chợ Bến Thành, hình ảnh nồi bánh canh ngày xưa vẫn còn đó. Dù nghèo, dù khó khăn nhưng khi lãnh lương của nhà may, Mẹ không quên dẫn chúng tôi thưởng thức cái món bánh canh bên hông chợ Bến Thành. Ăn xong, Mẹ còn dẫn vào con đường nhỏ Tạ Thu Thâu để sắm đồ cho con. Nghèo, nhưng tình thương của Mẹ không nghèo. Những chiếc áo cá sấu cùng với những chiếc quần Levis chúng tôi đã được thụ hưởng từ bàn tay của Mẹ.

 

Cứ mỗi lần lãnh lương, cuộc sống dù tạm bợ thiếu trước hụt sau nhưng rồi những ổ bánh mì thật ngon, quán bún thịt nướng thật ngon, quán cháo vịt nhìn ai cũng muốn ăn được Mẹ mua về để cả nhà cùng hưởng.

 

Không còn Mẹ, thi thoảng có dịp, chúng tôi lại quay lại những “chốn cũ” đó để mua về nhà cùng ăn. Phần thì cũng thích những món ngày xưa của Mẹ nhưng phần nữa là nhớ đến công ơn của Mẹ và mời Mẹ về cùng ăn với gia đình.

 

20 năm qua, hình bóng của Mẹ theo kiểu trần gian đà xa khuất nhưng trong tâm khảm và tâm linh Mẹ thật gần.

 

Một cô thật thân với gia đình, đồng hành với tôi trong cuộc sống, chia ngọt sẻ bùi mọi khốn khổ gian nan đã hỏi tôi đã tặng gì cho Mẹ trong ngày của Mẹ sắp tới. Tôi trả lời với Cô rằng giờ đây tôi chỉ còn Thánh Lễ và tràng chuỗi Mân Côi. Lời kinh, lời nguyện đó tôi nghĩ rằng đó là những gì làm cho tôi và Mẹ thật gần. Mẹ cầu cho con và con cầu cho Mẹ.

 

Tuy xa khuất, tuy không còn theo nghĩa vật chất trần gian nhưng tôi, chúng tôi vẫn tin rằng Mẹ vẫn còn đâu đó quanh đây bên mâm cơm, bên mái ấm gia đình nhỏ bé mà Mẹ đã đổ mồ hôi, sôi con mắt để gầy dựng.

 

Không dám nhớ, không dám nhắc về Mẹ nữa bởi lẽ càng nhớ, càng nhắc thì những giọt nước mắt lại lưng tròng …

 

Nước mắt lưng tròng, lòng thì tiếc nuối bởi lẽ ngày hôm nay dù không giàu nhưng có đủ những gì để chia sẻ cuộc sống hay bệnh tật của Mẹ đã mang nhưng không còn Mẹ để lo cho Mẹ nữa. Tiếc cũng rồi, nuối cũng rồi vì ngày hôm nay muốn lo cho Mẹ một chút gì đó để gọi là cũng không lo được. Thèm được lo cho Mẹ lắm nhưng Mẹ đã không còn nữa.

 

Chính vì thế, tôi đã chân thành khuyên Em hãy lo cho Mẹ của em khi Mẹ còn sống. Ấy vậy mà cô bé cứ nghĩ rằng ngày xưa tôi bất hiếu với Mẹ tôi nên giờ tôi hối tiếc. Hối tiếc không phải vì bất hiếu, hối tiếc vì không còn Mẹ để lo cho Mẹ nữa.

 

Tâm tình của tôi về Mẹ chắc có lẽ cũng chỉ là một trong hàng ngàn, hàng vạn tâm tâm tình bởi lẽ ai ai cũng có một người mẹ và mẹ của ai cũng bao la, mẹ của ai cũng mênh mông, mẹ của ai cũng đậm tình thương chồng thương con.

 

Và, hình như khi no đủ, khi đầy tràn thì lòng thương nhớ Mẹ càng da diết bởi lẽ tất cả những gì mà mỗi người chúng ta đang có đây phải chăng là do tình mẹ vun trồng. Nếu không có Mẹ, chắc chắn chúng tôi không có được như ngày hôm nay nhất là về nhân cách sống, về cách cư xử là người mà Mẹ đã truyền lại cho lũ cháu đàn con.

 

Những ai còn Mẹ xin đừng làm cho Mẹ khóc

Những ai đã mất Mẹ xin hãy mau nguyện cầu

Lòng kề lòng ta ủ lòng trong Mẹ

Đời hạnh phúc biết bao khi có Mẹ ở kề.

 

Huệ Minh