Xúc cảm mùa xuân

Toan lo và bận rộn. Mệt mỏi và trách nhiệm. Ngày nối ngày, tháng tiếp tháng, lòng nào dám mơ tưởng đến cái sự “du xuân”. Ấy vậy mà chiều nay, thấy mình mềm lòng khi nhìn hình ảnh xuân ngập tràn trên những trang mạng…Rồi đã thấy lùi dần đi cái hắt hiu, giá lạnh của trời đông Paris, bỗng nghe trong lòng tiếng xuân đang trở về.

Bồi hồi nhớ những cái Tết quê xưa ; nhớ cái tấp nập của những chợ phiên ngày tết, nhớ sự nhộn nhịp mua sắm len vào từng đường làng, góc phố. Những sắc màu rực rỡ từ chợ hoa, từ những phong bao lì xì giấy đỏ ; sự hối hả trong từng vòng bánh xe quay, trong những bàn chân bước vội, trong những gánh lá dong, gạo nếp thơm ngào ngạt. Ðâu đâu cũng đen láy những ánh nhìn, lấp lánh nụ cười chào hỏi, mời gọi để mua, để ngắm, để nói cười, để vui sướng. Dường như ai cũng muốn cho mình rạng rỡ hơn trong nụ cười, tươi tắn hơn trên gương mặt và trải rộng lòng hơn cho cảm giác thanh bình, ấm áp.

Bâng khuâng trong mình khi trở về mái cha, nhà mẹ, trở về miền đất thuở ấu thơ. Tiếng nói cười râm ran, ấm cúng hơn trong những căn nhà vốn thường ngày hiu quạnh. Tất bật, vội vàng, dọn dẹp, lau chùi bàn thờ, rồi bày biện bình hoa, đĩa quả. Hiên nhà, cổng ngõ, sân vườn cũng sạch sẽ tinh tươm. Nhà nào cũng bếp lửa hồng reo vui tí tách, quyện mùi bánh chưng thơm ; tiếng chén bát va nhau lách cách ; tiếng chuông ngân vang trong thánh lễ giao thừa… tất cả đều quen thuộc, mà bao giờ cũng háo hức, cũng thương mong, cũng dâng trong hồn những cảm xúc trong veo, nồng nàn.

Xuân như một món quà quý giá đầy ý nghĩa mà Đấng Tạo Hóa dành cho những người vốn ngày ngày mê mải với những lo toan, bộn bề cuộc sống, có thời gian quây quần bên nhau trong mái ấm của gia đình, của tình thân, tình người. Thời khắc giao mùa giúp ta chiêm nghiệm cặn kẽ hơn, sâu lắng hơn những hồng ân Chúa ban năm qua và chuẩn bị tâm hồn cho thư thái, an nhiên, cho ngày xuân kia được tinh khôi, trọn vẹn. Cái tình của trời đất và con người đan kết lại rồi thăng hoa trong niềm vui bất tận, hướng lên Đấng là Chân – Thiện – Mỹ. Xuân sang, buộc thêm cho lòng người những xúc cảm chân thành, những yêu thương, những bổn phận và trách nhiệm. Xuân khiến con tim hướng về nguồn cội, gốc rễ. Cứ thế, im lặng trong khoảnh khắc thời gian, khí đất-trời hòa cảm. Trong cảnh xuân hòa, chợt thấy lòng nhẹ, thấy tâm thanh. Cái giây phút thiêng liêng ấy dường như bao năm rồi vẫn thế và ngàn năm sau vẫn vậy !

Phải chăng xuân vì thế, như sợi dây vô hình níu kéo người xa xứ với quê hương. Chiều mùng một giữa cái lạnh mênh mang trong ánh nắng yếu ớt của mùa đông Paris, lòng bình yên và ấm áp vì cảm thấy xuân quê hương ngay trong trái tim nhỏ bé của mình.
 

Sr. M.Thu Hài