Từ ngày 29.01 đến ngày 03.02.2018 _ Phút lắng đọng Lời Chúa

29.01.2018

Thứ Hai Tuần 4 Thường Niên

Mc 5,1-20

 

Lời Chúa:

“Anh ta ra đi và bắt đầu rao truyền trong miền Thập Tỉnh tất cả những gì Đức Giêsu đã làm cho anh.” (Mc 5,20)

Câu chuyện minh họa:

Valentia mồ côi lúc mới lên 5, phải ở với mẹ tại một khu lao động nghèo khổ. Ngày ngày sau Thánh lễ, cậu phải vào các tiệm ăn để đánh giầy cho khách. Mỗi lần khách trả tiền, cậu đều làm dấu Thánh giá cám ơn Chúa. Tụi bạn thấy thế nhiều lần to nhỏ với nhau “Gạo thì không lo mà lo giữ đạo”. Valentia vẫn cứ hiên ngang giữ hình thức cầu nguyện đơn sơ ấy.

Năm 17 tuổi, cậu được Ban văn nghệ khu phố cho đóng vai thằng quỷ. Màn đầu vừa dứt, khán giả vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt. Sang màn thứ hai, trời đột nhiên đỗ mưa, sấm sét nổi lên ầm ầm. Như bao nhiêu lần trước, “thằng quỷ trên sân khấu quên mất mình đang đóng kịch, vội quỳ gối làm dấu Thánh giá. Khán giả cười rồ lên, tưởng thằng quỷ làm hề, không ngờ Valentia cầu nguyện thật!”

Sau đêm ấy, mọi người trong khu xóm hiểu được hoàn cảnh của cậu, họ chung nhau quyên tiền để giúp Valentia ăn học. Đến sau, Valentia đỗ tiến sĩ lúc mới 30 tuổi.

Suy niệm:

Ma quỷ không ngừng cám dỗ con người, bằng nhiều cách và nhiều hình thức để con người sa ngã. Những lúc thói xấu thống trị chúng ta, những lúc chúng ta không ra khỏi những đam mê và quyến rũ tội lỗi chính là lúc chúng ta bị quỷ ám. Nếu chúng ta biết kêu cầu Chúa, để Người giải thoát chúng ta khỏi ách nô lệ của ma quỷ. Quả thật, cầu nguyện là vũ khí và sức mạnh để chiến thắng ma quỷ.

Khi người bị quỷ ám được Chúa giải thoát, anh ra đi rao truyền những gì Người đã làm cho anh. Là Kitô hữu, chúng ta có bổn phận rao truyền tình thương, và lòng nhân hậu  của Chúa cho anh em qua đời sống hằng ngày.

Lạy Chúa Giêsu, ma quỷ có sức mạnh phi thường nhưng chỉ có Chúa mới diệt trừ được chúng. Xin cho con siêng năng kết hiệp với Chúa trong đời sống cầu nguyện, để con có sức mạnh chống lại những cơn cám dỗ hằng ngày.

 

 

 

 

 

30.01.2018

Thứ Ba tuần 4 Thường Niên

Mc 5,21-43

 

Lời Chúa:

“Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.” (Mc 5,34)

Câu chuyện minh họa:

Có một ông vua rất đỗi giàu sang và vô cùng quảng đại. Nhà vua có một kho tàng đầy ắp những báu vật mọi người hằng mơ ước. Nhà vua tuyên bố với thần dân rằng bất cứ ai muốn lấy bất cứ thứ gì trong kho tàng vô tận của vua thì cứ lấy, miễn là phải dùng một loại chìa khoá rất đặc biệt mới mở được kho tàng. Chìa khoá ấy, vua cũng chỉ cho biết là đang nằm trong tầm tay mọi người. Tiếc thay, người ta không biết đó là chìa khoá thần kỳ và chưa mấy ai đem ra sử dụng.

Khi nghe tin này, nhiều người nao nức hỏi: Vị vua đại lượng đó là ai? Kho tàng nằm ở đâu? Chìa khoá nào mở được kho tàng, xin mau mau cho biết.

Ðức vua đó chính là Thiên Chúa quyền năng. Kho tàng của Người là vô vàn phúc lộc không bao giờ vơi cạn. Chìa khoá để mở kho tàng ấy là lòng tin. Ai có lòng tin mạnh mẽ, người đó có thể mở được cửa kho tàng và chiếm lấy những gì mình muốn. Ai không có lòng tin, thì đành bó tay và chẳng thu lượm được gì.

Suy niệm:

Người đàn bà bị bệnh băng huyết mười hai năm nay, đã chạy chữa nhưng vô hiệu. Sau khi nghe danh Chúa Giêsu, bà ao ước chỉ cần sờ vào tua áo choàng của Người thôi, là sẽ được cứu. Và rồi, lòng tin mạnh mẽ đã giải thoát bà, bà đã được chữa lành. Nếu chỉ sờ vào Người thôi thì chưa đủ nhưng cần phải có đức tin nữa. Đức tin đã làm cho bà nhận ra quyền năng Thiên Chúa. Bà không dám tìm gặp Chúa vì định chế của xã hội xem bà là ô uế, nhưng Chúa đã tìm gặp bà “Ai đã sờ vào tôi?”.

Tin vào tình yêu Chúa Kitô là chúng ta tin vào bản thân Ngài. Niềm tin như hạt giống gieo trong lòng chúng ta, cần phải được sinh hoa, kết trái bằng việc làm, và đời sống của chúng ta, để mọi người có thể nhận ra khuôn mặt của Đấng mà chúng ta yêu mến, tôn thờ.

Lạy Chúa, lòng tin của chúng con còn yếu kém, chưa sinh hoa kết quả; xin Chúa thêm lòng tin cho chúng con, để kho tàng ân sủng của Chúa được triển nở và lớn lên trong tâm hồn của chúng con.

 

 

 

 

 

31.01.2018

Thứ Tư Tuần 4 Thường Niên

Thánh Gioan Bosco, linh mục

Mc 6,1-6

 

Lời Chúa:

Ðức Giêsu bảo họ: “Ngôn sứ có bị rẻ rúng, thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình, hay giữa đám bà con thân thuộc, và trong gia đình mình mà thôi.” (Mc 6,4)

Câu chuyện minh họa:

Trong truyện cổ Trung Hoa có kể rằng: Dương Phủ lúc còn nhỏ nhà nghèo, nhưng hết sức cấy cày để phụng dưỡng cha mẹ. Một hôm ông nghe bên đất Thục có ông Võ Tề đại sư rất nổi tiếng, ông liền xin song thân đến tầm sư học đạo. Đi được nửa đường, ông gặp một vị lão tăng bảo ông rằng:

– Được gặp Võ Tề đại sư chẳng bằng gặp Phật.

Dương phủ hỏi: Phật ở đâu?

Lão tăng bảo rằng: ngươi cứ quay trở về, gặp người nào quấn vải trên người, đi dép ngược là chính Đức Phật đó.

Dương phủ nghe lời quay về, đi đường chẳng gặp ai cả. Về tới nhà, đêm khuya, trời tối, ông gọi cửa. Mẹ ông nghe tiếng con mừng quá, chạy vội ra, quấn vội chiếc mền vào người, đi đôi dép ngược ra mở cửa cho ông. Bấy giờ ông nhìn kỹ, giống như hình dáng Đức Phật mà lão tăng đã mô tả.

Từ đó, ông mới hiểu ra rằng: Phật chẳng ở đâu xa mà là chính cha mẹ ở trong nhà.

Suy niệm:

Trong cuộc sống, thường khi người ta dễ xem thường những con người đang chung sống với mình, dù họ có làm điều hay, điều tốt cho chúng ta. Có khi chúng ta còn dửng dưng, xem thường và cư xử thiếu kính trọng với những con người đang sống vì chúng ta. Đó cũng là thái độ những người đồng hương đối xử với Chúa Giêsu. Vì họ biết quá rõ gốc gác của Chúa Giêsu, dù họ nhận thấy tài ăn nói của Chúa, những phép lạ Người làm. Nhưng vì sự kiêu ngạo, cố chấp nên họ đã không chấp nhận một Thiên Chúa quá giản dị. Họ không thể hiểu được nơi Chúa có hai bản tính, và họ không nhận ra yếu tố Thiên Chúa và con người giao hòa lại trong một thực tại duy nhất, là nơi con người Chúa Giêsu. Đó là điều làm cho họ vấp phạm, họ khinh thường Chúa và không đón nhận lời chân lý của Ngài.

Lời Chúa hôm nay cách nào đó nhắc nhở mỗi người chúng ta về thái độ chúng ta đối với Chúa và với nhau. Nhất là những khi chúng ta vội phán đoán về người khác.

Xin Chúa cho chúng con một tâm hồn rộng lượng và quảng đại, để chúng con đón nhận nhau trong yêu thương.

 

 

 

 

 

01.02.2018

Thứ Năm Tuần 4 Thường Niên

Mc 6,7-13

Lời Chúa:

“Người chỉ thị cho các ông không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị, tiền giắt lưng; được đi dép, nhưng không được mặc hai áo.” (Mc 6,8-9)

Câu chuyện minh họa:

Ulysses Grant là tổng tư lệnh liên quân trong trận nội chiến, và sau này là Tổng thống Hoa Kỳ trong hai nhiệm kỳ. Ông K.B. Washburn, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, làm chứng về lối sống đơn giản của ông Grant như sau:

“Khi ông Grant rời tổng hành dinh, mở một chiến dịch quyết định, ông không đem theo hành trang như thói quen các binh sĩ. Tất cả lệ thuộc vào phản ứng mau lẹ, điều quan trọng là ông không bị cản trở bởi hành trang. Ông không đem theo tùy viên, không ngựa hay tôi tớ, không đem theo áo khoác và ngay cả một chiếc sơ mi. Trọn hành trang của ông trong 6 ngày -tôi có mặt lúc đó- là chiếc bàn chải đánh răng. Ông ăn uống như một người lính trơn, ngủ giữa màn trời chiếu đất”.

Suy niệm:

Chúng ta được Chúa chọn làm tông đồ để loan truyền sứ điệp của Chúa cho mọi người qua cuộc sống. Chúa sai các môn đệ ra đi không mang theo gì cả để tránh những vướng bận không cần thiết. Bớt những hành trang để chúng ta tập trung vào điều chính yếu, và không để chúng ta phải bị bất cứ những thứ gì ràng buộc. Các ông ra đi không có một bảo đảm nào về vật chất, thế nhưng các ông có một nơi để đảm bảo đó là Chúa.

Hôm nay chúng ta cũng được Người kêu gọi và sai đi thi hành sứ vụ, với hành trang là lòng tin và niềm trông cậy vào Chúa. Vì thế chúng ta hãy sẵn sàng hiến thân cho Chúa, để Người sử dụng chúng ta như ý Người muốn, chắc chắn sẽ có kết quả tốt đẹp.

Xin Chúa cho chúng con trở thành cánh tay của Chúa để chúng con biết đem Tin mừng tình yêu của Chúa đến với mọi người, và làm vinh danh Chúa trong môi trường chúng con sống và phục vụ.

 

 

 

 

 

02.02.2018

Thứ Sáu Tuần 4 Thường Niên

Dâng Chúa Giêsu trong đền thánh

Lc 2,22-40

 

Lời Chúa:

“Khi đã đến ngày lễ thanh tẩy của các ngài theo luật Môsê, bà Maria và ông Giuse đem con lên Giêrusalem để tiến dâng cho Chúa.” (Lc 2,22)

Câu chuyện minh họa:

Người cha làm nghề sửa khóa, nuôi đứa con trai bại liệt đã mất mẹ. Năm nào cũng vậy, đến mùa Noel, một công ty dịch vụ thường thuê người cha đóng vai ông già Noel. Đêm lễ, người con nằm một mình trong căn phòng nghèo nàn, trống vắng, người cha phải đến những địa chỉ qui định. Mỗi khi đến những nhà đang sum vầy hạnh phúc, chúc những lời tốt đẹp, miệng ông cười rất tươi nhưng lòng đau nhói. Người cha đang nghĩ đứa con ở nhà một mình…

Sau đêm lễ, người cha kể cho con nghe về ông già Noel. Nào là râu ông bạc trắng, miệng ông cười rất tươi, tay ông lắc chuông vàng, vai mang túi quà, lòng tràn đầy tình thương trẻ thơ… Và ông sẽ đi bất cứ nơi đâu, đến không thiếu một đứa trẻ nào.

– Thế khi nào ông già Noel đến nhà mình hở ba?

– Chắc sang năm con ạ!

Một năm nữa lại trôi qua. Người cha đến công ty đăng ký việc làm và đóng lệ phí một suất.

Đêm Noel, người con nằm mong ngóng và tưởng tượng mọi điều. Chợt ông Noel xuất hiện, đúng như hình ảnh người cha đã từng kể. Đến bên cậu, ông già nhẹ nhàng âu yếm:

“Ta biết con rất ngoan, rất yêu cha của con, con rất tốt bụng, con rất dũng cảm. Con rất… Chúc con một đêm an lành, nhiều hồng phúc… Chúc con…”.

Ông già Noel đi rồi, lòng cậu tràn ngập hạnh phúc. Cậu nhủ lòng sẽ kể với cha rằng ông già Noel rất nhân từ, rất yêu trẻ thơ và còn khóc với mình nữa cơ!

Suy niệm:

Một gia đình hạnh phúc, ấm áp, con cái ngoan ngoãn, vợ chồng hòa thuận… là điều mà ai cũng mong muốn. Chúa Giêsu cũng được sinh ra trong một gia đình chan chứa hạnh phúc, và niềm vui; hơn thế nữa, Ngài còn tuân giữ và gắn bó với luật Chúa. Khi đến ngày lễ thanh tẩy, cha và mẹ người đã tiến dâng Người cho Thiên Chúa.

Luật Môsê qui định “Mọi con trai đầu lòng phải được gọi là thánh, dành cho Chúa”: vì Thiên Chúa đã cứu các con trai đầu lòng của Do Thái khỏi bị giết chết bên Ai Cập trước biến cố Xuất Hành. Và lễ vật là một đôi chim gáy hay một cặp bồ câu non, dù Mẹ sinh ra Con Thiên Chúa nhưng Mẹ vẫn tuân giữ và làm theo những gì luật dạy. Như vậy, Ngài không ra khỏi lề luật nhưng tuân giữ lề luật như những gia đình công chính khác. Đó cũng là mẫu gương cho mỗi Kitô hữu chúng ta noi theo.

Lạy Chúa, xin cho gia đình con luôn duy trì một cuộc sống hạnh phúc, đạo đức và chu toàn luật Chúa dạy như gia đình thánh gia là mẫu gương tuyệt hảo cho mọi gia đình.

 

 

 

 

 

03.02.2018

Thứ Bảy Tuần 4 Thường Niên

Thánh Phaolô Miki và các bạn, tử đạo

Mc 6,30-34

Lời Chúa:

Người bảo các ông: “Chính anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút”. (Mc 6,31a)

Câu chuyện minh họa:

Abraham Lincoln là vị tổng thống Hoa Kỳ đã phải đương đầu với cuộc nội chiến tang thương nhất trong lịch sử đất nước. Ngày nọ, căng thẳng gần như điên cuồng, ông đã nhờ người về nơi sinh quán của mình là Kentucky, mời cho bằng được người bạn già đến thủ đô Washington, để ông tham khảo ý kiến. Hai người bạn vui mừng khi gặp nhau. Sau những giờ phút tâm sự, tổng thống Lincoln cảm thấy tươi vui hẳn lên.

Về sau có người hỏi ông đã làm gì để tổng thống vui tươi phấn khởi hẳn lên như thế, người bạn gìa của tổng thống cho biết: tổng thống không bàn hỏi bất cứ chuyện gì có liên quan đến chiến tranh đất nước. Ông cũng cho biết là ông chỉ ngồi thinh lặng, để lắng nghe tổng thống trút hết nỗi lòng của mình.

Suy niệm:

Abraham Lincoln khi căng thẳng đã tìm đến người bạn của mình để tâm sự, và người bạn kia chỉ thinh lặng để lắng nghe thôi; nhưng đã làm cho tinh thần của Abraham Lincoln vui tươi hẳn lên. Sau khi làm việc mệt nhọc, chúng ta có quyền nghỉ ngơi. Chúa Giêsu cũng đã kêu gọi các môn đệ tìm nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi. Chúng ta cũng vậy, không ai làm việc suốt mà không cần phải nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi để bồi dưỡng sức khỏe nhưng quan trọng hơn là bồi dưỡng tinh thần. Người Kitô hữu cần có những giờ phút tĩnh lặng để kết hiệp với Chúa. Bên Chúa chúng ta có thể chia sẻ nỗi niềm, nói lên ước vọng và cũng chỉ có thể thinh lặng thôi để chiêm ngắm tình yêu Chúa cũng là đủ.

Ước gì chúng ta luôn khao khát chạy đến với Chúa trong từng phút giây, để chúng ta múc lấy sức sống từ nơi Chúa, vì Người luôn đồng hành và hiện diện với chúng ta luôn mãi.

Têrêsa Mai An

Gp. Mỹ Tho