Lời Chúa hằng ngày (Mc 1, 29-39): Chúa nhật Tuần V Thường niên

Lời Chúa: Mc 1, 29-39

Hôm ấy vừa ra khỏi hội đường Caphácnaum, Ðức Giêsu đi đến nhà hai ông Simon và Anrê. Có ông Giacôbê và ông Gioan cùng đi theo. Lúc đó, bà mẹ vợ ông Simon đang lên cơn sốt, nằm trên giường. Lập tức họ nói cho Người biết tình trạng của bà. Người lại gần, cầm lấy tay bà mà đỡ dậy; cơn sốt dứt ngay và bà phục vụ các ngài.

Chiều đến, khi mặt trời đã lặn, người ta đem mọi kẻ ốm đau và những ai bị quỷ ám đến cho Người. Cả thành xúm lại trước cửa. Ðức Giêsu chữa nhiều kẻ ốm đau mắc đủ thứ bệnh tật, và trừ nhiều quỷ, nhưng không cho quỷ nói, vì chúng biết Người là ai.

Sáng sớm, lúc trời còn tối mịt, Người đã dậy, đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện ở đó. Ông Simon và các bạn kéo nhau đi tìm. Khi gặp Người, các ông thưa: “Mọi người đang tìm Thầy đấy!” Người bảo các ông: “Chúng ta hãy đi nơi khác, đến các làng xã chung quanh, để Thầy còn rao giảng ở đó nữa, vì Thầy ra đi cốt để làm việc đó”. Rồi Người đi khắp miền Galilê, rao giảng trong các hội đường của họ, và trừ quỷ.

Suy niệm:

 

Bài Tin Mừng Chúa nhật hôm nay tiếp nối bài tuần trước,

cho ta thấy Đức Giêsu đã sống một ngày sabát như thế nào.

Ngài đã đến hội đường Caphácnaum, đọc Sách Thánh.

Bỗng nhiên có chuyện xảy ra (Mc 1,23-27).

Một người bị thần ô uế nhập, la to trong hội đường.

Đức Giêsu quát mắng nó và bắt nó phải xuất ra.

Nó vâng lời nhưng đã thét lên một tiếng lớn trước khi xuất.

Chuyện ồn ào náo động xảy ra ở đây là chuyện bất ngờ,

bất ngờ với mọi người, và cả với Đức Giêsu.

Khi việc phục vụ ở hội đường đã hoàn tất,

Đức Giêsu và bốn anh môn đệ ngư phủ về lại nhà của Simôn.

Có lẽ mọi người chờ một bữa cơm trưa.

Tiếc thay bà mẹ vợ của Simôn lại đang sốt, nằm trên giường.

Sau khi nghe về tình trạng sức khỏe của bà,

Đức Giêsu quyết định làm phép lạ chữa bệnh đầu tiên.

Ngài lại gần, chẳng nói gì, chỉ cầm lấy tay bà và nâng dậy.

Lạ thay, cơn sốt lui đi, bà khỏe lại và lo dọn bữa cho cả nhóm.

Chữa bệnh cho bà mẹ vợ ông Simôn cũng là chuyện bất ngờ,

nằm ngoài dự kiến của Thầy Giêsu.

Thầy có biết rằng khi ngày sabát đã kết thúc

thì có cả một đoàn người chờ đợi Thầy ngoài cửa không?

Họ đau đủ thứ bệnh tật, họ bị hành hạ bởi quỷ ô uế.

Họ cần một người chữa lành, cần một người trừ quỷ.

Họ từ nhiều nơi kéo đến vì đã nghe danh Thầy.

Thầy Giêsu hẳn đã phục vụ họ từ khi mặt trời lặn đến khuya.

Nhưng số người chờ đợi vẫn còn nhiều, mà sức thì có hạn.

Trước mắt Thầy là cả một thế giới khổ đau mênh mông

đến độ Thầy cảm thấy bất ngờ và quá tải.

Có ai nâng đỡ Thầy trong sứ vụ này không?

Đức Giêsu không chỉ bị bất ngờ bởi những chuyện xảy ra,

Ngài còn có thể vô tình hay cố ý tạo ra những bất ngờ.

Sau một giấc ngủ tương đối ngắn,

Ngài đã thức dậy sớm, ra khỏi nhà khi trời còn tối mịt.

Ở nơi vắng vẻ, Ngài gặp Đấng đã sai mình, để được nâng đỡ.

Các môn đệ thức dậy, không thấy Thầy, hốt hoảng đi kiếm.

Phải một thời gian sau họ mới tìm được nơi Thầy cầu nguyện.

Họ chỉ mong ép Thầy về nhà, để tiếp tục công việc tối qua.

Thầy Giêsu đã làm môn đệ bất ngờ khi từ chối trở về.

Lần đầu tiên, Thầy không chiều theo ý họ.

“Chúng ta hãy đi nơi khác, đến các làng mạc xung quanh,

để Thầy còn rao giảng ở đó nữa” (Mc 1,38).

Thầy Giêsu kéo họ ra khỏi ngôi nhà ở Caphácnaum.

Có thể đây là ngôi nhà của Simôn và gia đình ông đang ở.

Thầy đòi họ ra đi, dù đám đông bệnh nhân vẫn đang chờ.

Sứ mạng Cha giao không cho phép Thầy dừng lại,

nên các môn đệ cũng phải đi theo Thầy.

Một ngày sa bát của Đức Giêsu ở Caphácnaum đã trôi qua.

Một ngày với những bất ngờ không tính trước được.

Nói cho cùng, ngày nào của Ngài cũng đầy bất ngờ.

Mỗi bất ngờ là một cuộc hẹn của Thiên Chúa.

Đức Giêsu đã bình an đón lấy những bất ngờ mỗi ngày.

Ngài không cứng nhắc trong chương trình do mình ấn định,

nhưng để Cha từ từ dẫn đi từng bước.

Chúng ta có chấp nhận những bất ngờ khó chịu,

những điều làm vỡ kế hoạch mỗi ngày của ta không?

Cầu nguyện:

Lạy Chúa Giêsu,

Mỗi ngày con gặp bao chuyện bực mình.

Có những chuyện xảy ra làm con không vừa ý,

khiến ngày sống của con vắng bóng niềm vui.

 

Làm sao con có thể đón nhận mọi sự

với nụ cười bao dung,

và coi những trắc trở

như chuyện bình thường của cuộc sống?

 

Làm sao con dám tin rằng

Chúa vẫn giúp con tìm thấy ý Chúa

qua những chuyện không vui,

đòi con từ bỏ cái tôi,

qua những chuyện không may,

làm con giật mình tỉnh ngộ?

 

Xin cho con bình an trước vấp váp của con,

và nhẹ nhàng trước vấp váp của người khác.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.