Làm cớ vấp ngã (13.11.2017 – Thứ hai Tuần 32 Thường niên)

 

mustard-seed.jpgLời Chúa: Lc 17,1-6

1 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Không thể không có những cớ làm cho người ta vấp ngã ; nhưng khốn cho kẻ làm cớ cho người ta vấp ngã ! 2 Thà buộc cối đá lớn vào cổ nó và xô xuống biển, còn lợi cho nó hơn là để nó làm cớ cho một trong những kẻ bé nhỏ này vấp ngã. Anh em hãy đề phòng !

 

“Nếu người anh em của anh xúc phạm đến anh, thì hãy khiển trách nó ; nếu nó hối hận, thì hãy tha cho nó. 4 Dù nó xúc phạm đến anh một ngày đến bảy lần, rồi bảy lần trở lại nói với anh : ‘ Tôi hối hận ‘, thì anh cũng phải tha cho nó.”

 

5 Các Tông Đồ thưa với Chúa Giê-su rằng : “Thưa Thầy, xin thêm lòng tin cho chúng con.” 6 Chúa đáp : “Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải, thì dù anh em có bảo cây dâu này : ‘ Hãy bật rễ lên, xuống dưới biển kia mà mọc ‘, nó cũng sẽ vâng lời anh em.”

Suy Niệm

Thỉnh thoảng báo chí  lại nói đến một chuyện không hay nào đó

 bị coi là gây sốc hay phản cảm.

 Có những chuyện tồi tệ hơn được gọi là xì-căng-đan.

 Xì-căng-đan gốc là một từ Hy-lạp dùng trong Tân Ước (scandalon)

để chỉ một viên đá làm người ta vấp ngã (Rm 11, 9),

 hay một duyên cớ  khiến người ta phạm tội (Mt 13, 41).

Trong Giáo Hội đôi khi cũng có những xì-căng-đan.

 Nơi bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu nhắc chúng ta hãy đề phòng

 về những xì-căng-đan trong chính cộng đoàn tín hữu.

 Ngài nhìn nhận rằng không thể nào tránh được những xì-căng-đan (c. 1).

 Nhưng Ngài lại rất nặng lời với người nào gây ra cớ vấp phạm đó.

 Cột cối đá lớn vào cổ anh ta và xô xuống biển cho chết đi

 thì tốt cho anh ấy hơn là để anh ấy làm cớ phạm tội

 cho một trong những kẻ  bé nhỏ này (c. 2).

 Những kẻ bé  nhỏ ở đây là những người môn đệ của Chúa.

Rõ ràng Đức Giêsu quý tâm hồn trong sạch của con người.

 Tuy hiền lành, nhưng Ngài lại tỏ ra không khoan nhượng

 với những kẻ làm gương xấu khiến người khác phạm tội.

 Ngài muốn bảo vệ  những kẻ yếu đuối, đơn sơ, thiếu bản lãnh.

 Ngài không muốn những Kitô hữu khác lợi dụng, lôi kéo họ,

khiến họ mất  đức tin, mất niềm hy vọng và mất lòng yêu mến.

 Trong bài diễn từ  cuối cho các kỳ mục của Êphêsô ở Mi-lê-tô,

 thánh Phaolô đã khuyên các ông nên coi chừng sói dữ vào đàn chiên,

“giảng dạy những điều sai lạc, lôi cuốn các môn đệ đi theo” (Cv 20,30).

Làm cớ cho người khác phạm tội 

 là một tội chúng ta ít để ý và ít xưng thú.

 Chúng ta cho mình có quyền tự do nói và làm điều mình thấy là đúng.

 Nhưng khi làm như vậy, chúng ta lại không để ý

đến những thương tổn có thể gây ra nơi lương tâm

 của những người anh em yếu đuối trong cộng đoàn,

 cũng như đến chuyện làm cớ cho anh em mình sa ngã (1 Cr 8, 11.13).

 Thánh Phaolô nhấn mạnh: phạm đến anh em là phạm đến Đức Kitô.

 Không thể vì  tự do của tôi mà làm mất một người anh em

đã được Đức Kitô chết cho (1 Cr 8, 11).

Trong cuộc sống nối mạng toàn cầu hiện nay,

 cái tốt và cái xấu  được loan đi xa với tốc độ chớp nhoáng.

 Một biến cố mới xảy ra ở đây, lập tức cả thế giới đều biết.

 Nhưng cái xấu xem ra hấp dẫn hơn, mạnh mẽ hơn, dễ bắt chước hơn,

 khiến con người hôm nay, đặc biệt là giới trẻ, bị ảnh hưởng nặng nề.

Làm thế nào để những gương tốt được nhân lên khắp đó đây?

 Làm thế nào để Giáo Hội bớt đi những viên đá làm người ta vấp ngã?

 Mong có ngày một giáo dân bình thường cũng biết nhận định đúng sai

 khi tiếp thu đủ thứ  thông tin từ mọi nguồn.

Cầu Nguyện

Lạy Chúa,

 việc tông đồ của con phải là việc tông đồ diễn tả lòng tốt.

để khi thấy con, người ta phải nói:

“vì anh này tốt quá, nên đạo của anh phải là đạo tốt”. 

 

Và nếu có ai hỏi con tại sao con lại hiền lành và tốt như  thế,

con sẽ trả lời vì con là tôi tớ của một Đấng tốt hơn con nhiều.

“Chớ chi bạn biết được Chủ Giêsu của tôi tốt biết bao!” 

 

Con muốn sống thật tốt để người ta có thể nói:

“Nếu tôi tớ mà  tốt như vậy, thì Chủ sẽ tốt đến thế nào!” 

(Chân phước Charles Foucauld)

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ