Câu chuyện chiều thứ bảy: Bức thư

Không hiểu sao mẹ của tôi chỉ có mỗi một con mắt. Từ bé, tôi thường ghét mẹ, bởi chính vì điều đó mà tôi thường cảm thấy xấu hổ với mọi người. 

Để nuôi sống gia đình, mẹ nhận chân nấu ăn trong bếp ăn của trường học. Một ngày nọ, khi tôi ở lớp tiểu học, mẹ đến lớp để xem tôi thế nào. Đất như sụt xuống dưới chân tôi. Tại sao mẹ lại có thể làm điều đó chứ? Tôi ngượng chín người. Tôi làm ra vẻ không nhìn thấy mẹ. Rồi tôi nhìn mẹ đầy vẻ căm ghét và chạy vù ra khỏi lớp. 

Ngày hôm sau, khi nghe đứa bạn cùng lớp hỏi” Ê, ê…mẹ cậu chỉ có một mắt thôi à?”, tôi chỉ muốn chui ngay xuống lỗ nẻ. Tôi chỉ muốn mẹ đi đâu đó cho khuất mắt. Hôm đó, khi gặp mẹ, tôi đã hỗn láo nói:”Sao mẹ không chết đi cho rồi, sao mẹ lại để cho con biến thành trò hề trước mắt bạn con như thế?”

Mẹ tôi im lặng, không nói gì cả. Tôi thậm chí không nghĩ mình đã nói câu xấc xược, bởi vì khi đó quá bực tức. Tôi chẳng cần biết mẹ nghĩ gì khi đó, và chỉ muốn mẹ ở nhà, không làm việc ở trường nữa.

Năm tháng qua đi…

Sau nhiều năm miệt mài, tôi được đi du học ở Singapore. Sau đó tôi lấy vợ, mua nhà. Rồi hai đứa trẻ con ra đời. Cuộc sống nói chung là khá hài lòng. Một ngày nọ, mẹ đến thăm tôi. Đã bao năm mẹ không gặp tôi và chưa biết mặt các cháu nội của mình. Khi mẹ vào nhà, bọn con nít nhà tôi bụm miệng cười nhạo bà lão xa lạ chỉ có một mắt.

Tôi nghĩ ngay, sao mà mẹ có thể đến đây rồi khiến cho bọn trẻ sợ hãi cơ chứ? Tôi liền bảo mẹ:”Thôi, mẹ về đi!”.

Mẹ đáp:” Hãy tha lỗi cho mẹ. Hình như mẹ đã đến nhầm địa chỉ rồi, con ạ”. Nói rồi Người liền bỏ đi luôn.

Một lần nọ, tôi nhận được thư mời họp lớp phổ thông. Tôi báo với vợ là đi công tác, mua vé và lên đường trở về chốn xưa.

Sau cuộc gặp gỡ vui vẻ với đám bạn phổ thông, tôi ghé qua nhà, cũng là do tò mò muốn xem giờ cảnh vật ra sao. Hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất. Tôi thoáng buồn một chút, rồi mở bức thư người hàng xóm đưa cho. Bức thư mẹ gửi lại cho tôi:

” Con trai yêu quý nhất của đời mẹ!

Mẹ lúc nào cũng nhớ đến con. Mẹ rất tiếc là mẹ đã sang Singapore và làm cho các cháu của mẹ phải sợ hãi. Mẹ mừng biết bao khi được biết là con sẽ bay về dự hội lớp phổ thông. Nhưng mẹ không biết rằng, liệu mẹ có gượng dậy khỏi giường để nhìn thấy con được hay không… 

 Mẹ cũng lấy làm tiếc một điều rằng, khi đã thành người lớn, con vẫn thường xuyên lưu giữ cảm giác xấu hổ về mẹ. Con trai nhỏ, con có biết rằng khi còn bé tí, con đã gặp một tai nạn và bị hỏng một mắt. Mẹ là mẹ của con, mẹ không thể chịu đựng nổi cảnh con trai mẹ lớn lên mà chỉ có mỗi một con mắt mà thôi. Vì thế, mẹ đã yêu cầu bác sĩ lấy mắt của mẹ thay cho con. Và bây giờ, mẹ tự hào về con, khi nghĩ rằng, con đang nhìn hộ mẹ bằng con mắt đó.

Luôn yêu thương con hết lòng.

Mẹ của con “.

Phan Việt Hùng dịch từ tiếng Nga.